Truyện này mình viết dang dỡ cũng lâu rồi. TRong khúc mở đầu chuyện mình bảo mình viết cách đây 3 năm nhưng thật ra mình viết từ hồi sinh viên. Giờ lấy ra viết tiếp khúc cuối. Sao truyện mình viết vẫn chưa khắc phục được phần đối thoại. Đang viết thì CL thức nên thôi cho kết thúc luôn.
-------------------
Hôm rồi lục trong chồng báo cũ, tôi phát hiện 1 câu chuyện mà tôi đang viết dỡ. Tính tôi kỳ lắm hễ viết 1 lần hết truyện thì thôi còn mà dỡ dang thì tôi không viết nữa. Câu chuyện mà tôi viết dỡ cũng gần 3 năm rồi, chỉ là 1 tờ giấy A4 ép đôi kẹp trong tờ báo phụ nữ chủ nhật. Đầu trang viết có ghi ngày 15/2/2003. Là 1 chuyện tình loay hoay chỉ mỗi 1 chữ yêu mà hai người không trả lời được. Tôi đã từng đọc trên blog của một người bạn định nghĩa về tình yêu và tình thương đại loại như kiểu "yêu là..." "Thương là...". Riêng tôi chẳng bao giờ tôi tự hỏi hay trả lời yêu là gì cả. Tôi cho rằng chẳng có đáp án nào chính xác cho cái được gọi là tình yêu ở trên đời. Mà đã gọi là định nghĩa thì bao giờ cũng mang tính chung chung, tổng quát khi đem nó vào áp dụng với cuộc sống thực tế. Chính vì vậy tôi nghĩ tình yêu chắc sẽ hòan hảo lắm.
Tần ngần một hồi, tôi quay sang hỏi Loan, cô bạn làm chung đang ngồi bên cạnh.
- Loan ơi, theo em thế nào là hòan hảo?
- Là 2 người yêu nhau. Chẳng cần suy nghĩ em nói ngay. À, thì ra em quan niệm hòan hảo là hai người yêu nhau. Rồi em nói thêm "giống như chị và anh Hà lúc này vậy".
Tôi ngồi im, ngẫm nghĩ tình yêu lúc này của tôi và Hà. Là mỗi sáng khi tôi thức dậy vào lúc 6h15 sáng theo tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc mà Hà đã cài vào máy di động cho tôi. Liền sau đó là dòng tin nhắn "em khỏe không? đêm qua ngủ ngon chứ?". Tôi không biết là anh có thức đều đặn vào đúng 6h15 hằng ngày để gửi tin nhắn cho tôi không hay đối với một người học về lập trình như anh thì chuyện gõ một câu thông lệ vào buổi sáng là không cần thiết. Tôi vẫn đùa chắc tổng đài có ăn chịu với anh cho anh cài sẳn chương trình để mỗi ngày vào đúng 6h16' điện thoại di động của tôi sẽ nhận được một tin nhắn. Nhưng anh bảo anh vẫn thường dậy sớm để lên lớp vào lúc 7h còn tôi sẽ có mặt ở cơ quan lúc 7h30 bằng việc đầu tiên là lướt báo để xem tin tức trong ngày. Cuối tuần anh sẽ đến đón tôi dạo phố. Sau khi chạy loanh quanh hít bụi thế nào chúng tôi cũng vào 1 quán cafe quen thuộc kế bên trường đại học văn khoa. Ngồi đây nhìn xéo qua trường đại học là phòng làm việc của anh. Lịch làm việc của anh kín lắm. Thỉnh thoảng giữa tuần anh đến chở tôi đi chơi. Tôi xem đó như 1 ân huệ. Tôi vẫn hay đùa rằng anh xem tôi giống như con búp bê đứng trong tủ kính ở gian hàng quần áo đầu hẻm nhà tôi. Hằng tuần đúng hẹn, chủ nó đến xem hàng ký gửi đã bán được chưa? nếu chưa thì đem búp bê ra lau chùi sạch sẽ và mặc cho chiếc áo mới.
Hôm rồi sinh nhật anh, muốn tạo một bất ngờ, tôi đạp xe lên trường anh dạy. Sau dãy phòng học là phòng làm việc của anh, tôi vẫn thường nghe anh kể thế chứ tôi có đến phòng làm việc anh bao giờ đâu. Trên bàn làm việc của anh mọi thứ được xếp ngay ngắn. Bên góc trái trong cùng là bức hình anh chụp bên cạnh 1 người đàn bà trên tay bế 1 đứa bé chừng vài tháng tuổi.
Hoa, người đàn bà trong hình theo lời anh kể là một người bạn cùng lớp hồi anh còn học đại học. Anh và Hoa yêu nhau. Mối tình của họ nổi tiếng cả trường đại học. Vì anh đàn hay, hát giỏi còn Hoa là hoa khôi của trường. Mối tình của họ được xem như sự kết hợp giữa "ngọt và béo", bạn bè anh vẫn thường nói thế. Vậy mà, chỉ hai tháng sau khi ra trường sau 1 lần to tiếng cãi nhau với anh, Hoa quyết định lấy chồng. Ngày Hoa đám cưới anh ngồi bên kia đường khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới hút hết 3 gói thuốc rồi lên xe về nhà. Một năm sau đó anh nhận được thư Hoa, cô bảo rằng cô còn yêu anh, rằng anh hãy đến cứu cô ra khỏi địa ngục. Anh cười bảo trong tình yêu Hoa thật sự biết đùa. Thế mà anh vẫn đến. Trong nhà Hoa quần áo trẻ con ngỗn ngang, có chiếc quần con nít tè ướt nằm nghiễm nhiên trên ghế sofa. Hoa đầu tóc rối bời nói trong nước mắt "nó bỏ em rồi, để lại cho em thằng bé". Anh nhìn Hoa đầu bù tóc rối, người cô thoang thỏang mùi nước đái trẻ con. Anh chợt nghĩ thời gian có sức tàn phá mãnh liệt còn đâu một hoa khôi của trường với nụ cười lúng liếng từng làm anh mê hoặc, còn đâu một cô gái với chiếc eo thắt đáy lưng ong mà mỗi lần đặt tay vào đó anh vẫn thường bảo anh 2 tay anh có thể ôm trọn cả vòng eo... Anh đứng lên ra về không nói gì nhưng từ hôm đó cứ dăm ba bữa anh lại đến. Khi thì hộp sữa, khi ký cam và thằng bé trong hình gọi anh bằng "bố".
Tôi há hốc mồm nhìn anh như thể anh là vị thánh sống ở trần gian. Anh bảo anh nhận đứa trẻ làm con để trong khai sanh nó có tên cha. Thỉnh thoảng để trả thù người đàn ông đã đẩy chị ta đến hòan cảnh này chị giao con cho anh và đi đâu dăm bảy bữa. Anh ngàn đời hối hận vì sự nông nổi cãi nhau mà Hoa đã rơi vào nghịch cảnh như ngày nay.Chị ấy bảo "anh hãy đi yêu những người con gái nào anh thích và khi thất bại hãy quay về đây với em. Chứng ta sẽ làm lại từ đầu". Người phụ nữ ngày xưa của anh bây giờ là người đàn bà có đủ thiên tư và thiên chức của 1 người phụ nữ và là 1 người mẹ nhưng khi cuộc hôn nhân không hạnh phúc chị đã tìm đến anh như sự đền bù của sự nông nổi. Chị không muốn mất gì cả. Con cá trượt bao giờ cũng là con cá to, chị ta đã quá tham lam, chị ta có tất cả nhưng không muốn mất gì. Chị ta đã lợi dụng anh, theo lời của tôi.
Tôi ngồi lặng yên, tôi muốn hét thật to nhưng chút sĩ diện còn sót lại tôi không đủ can đảm. Bên ngòai phòng làm việc của anh tụi sinh viên đang túm tụm ôn bài chuẩn bị thi vấn đáp. Hàng loạt hình ảnh và các lời chúc hạnh phúc của bạn bè dội ào về ký ức tôi lúc này. Thì ra trong hàng ngàn lời chúc đó, có 1 người luôn mong cho tôi và anh không hạnh phúc để chị ấy mãi mãi là người đàn bà mà anh cần. Dù chỉ là chút sót lại của tình yêu cũ.
Tôi chạy ra sông. Nước sông dưới bờ kênh Nhiêu Lộc đen ngòm dù mới được nạo vét cách đây vài năm. Bên mé sông san sát những căn nhà sập sệ chưa được giải tỏa. Từ 1 trong những căn nhà ấy, có người đàn bà từ bếp đi ra, trên tay cầm 1 cái bao gì đó, liếc nhìn xung quanh 1 lát rồi chị đưa tay hất mạnh. Cái bao trên tay chị tung lên cao rồi trôi lềnh bềnh ngay giữa dòng. Dòng kênh như 1 vật vô tri vô giác đón nhận tất cả những gì người ta ném cho nó. Tôi nhìn chị ta ngúng nguẩy đi vào nhà một cách kinh ngạc mà không nói được gì. Chính vì có những người như chị mà lòng kênh Nhiêu Lộc dù có được nạo vét cách mấy cũng không bao giờ sạch được. Lẽ ra tôi phải la lên rằng "chị ơi, đừng xả rác. Dòng kênh này đã được nạo vét để bảo vệ môi trường". Tôi chưa kịp suy nghĩ tiếp thì liền sau cái ngoáy mông rất đàn bà của chị là 1 người đàn ông bước ra mắt nhìn dáo dác và ông dừng cái nhìn lại ở tôi như thể "sao cô dám phê phán vợ tôi?".
Đúng là mỗi người đàn bà có riêng một người đàn ông để che chở, bênh vực. Anh, người đàn ông của tôi đã bị người đàn bà khác thao túng. Anh là Hồng Hà. Anh không phải là dòng sông. Anh chỉ là 1 người mang tên dòng sông thế sao anh im lặng 1 cách thụ động để cho người khác nguyền rủa, xả rác vào tình yêu của tôi? Hay có lẽ tôi vẫn chưa tìm được người đàn ông của riêng mình...Tôi nhận ra anh là 1 người hèn nhát, anh thiếu tính quả quyết và cũng tham lam. Anh yêu tôi nhưng sợ người đàn bà kia buồn nên anh vừa muốn có tôi vừa không muốn mất người đàn bà đó. Anh sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.
Tôi đạp xe về nhà. Con búp bê của cửa hàng quần áo đang được tháo xuống để mặc quần áo mới. Con búp bê trong tủ kính nhìn tôi băng giá. Tôi không phải là hoa khôi của trường và tôi cũng ko phải là một phụ nữ đẹp nhưng tôi là một người phụ nữ có đầy đủ lòng tự trọng và ích kỷ như bao người đàn bà khác. Tôi thích tình yêu của tôi trọn vẹn không bị chia sẻ vì những lý do không chính đáng... Tôi có thể vì người đàn ông của tôi mà làm tất cả nhưng người đó phải có đầy đủ sự can đảm và quả quyết. Có lẽ vì vậy mà tôi nhận ra anh không phải là người đàn ông mà tôi cần.
-------------------
Hôm rồi lục trong chồng báo cũ, tôi phát hiện 1 câu chuyện mà tôi đang viết dỡ. Tính tôi kỳ lắm hễ viết 1 lần hết truyện thì thôi còn mà dỡ dang thì tôi không viết nữa. Câu chuyện mà tôi viết dỡ cũng gần 3 năm rồi, chỉ là 1 tờ giấy A4 ép đôi kẹp trong tờ báo phụ nữ chủ nhật. Đầu trang viết có ghi ngày 15/2/2003. Là 1 chuyện tình loay hoay chỉ mỗi 1 chữ yêu mà hai người không trả lời được. Tôi đã từng đọc trên blog của một người bạn định nghĩa về tình yêu và tình thương đại loại như kiểu "yêu là..." "Thương là...". Riêng tôi chẳng bao giờ tôi tự hỏi hay trả lời yêu là gì cả. Tôi cho rằng chẳng có đáp án nào chính xác cho cái được gọi là tình yêu ở trên đời. Mà đã gọi là định nghĩa thì bao giờ cũng mang tính chung chung, tổng quát khi đem nó vào áp dụng với cuộc sống thực tế. Chính vì vậy tôi nghĩ tình yêu chắc sẽ hòan hảo lắm.
Tần ngần một hồi, tôi quay sang hỏi Loan, cô bạn làm chung đang ngồi bên cạnh.
- Loan ơi, theo em thế nào là hòan hảo?
- Là 2 người yêu nhau. Chẳng cần suy nghĩ em nói ngay. À, thì ra em quan niệm hòan hảo là hai người yêu nhau. Rồi em nói thêm "giống như chị và anh Hà lúc này vậy".
Tôi ngồi im, ngẫm nghĩ tình yêu lúc này của tôi và Hà. Là mỗi sáng khi tôi thức dậy vào lúc 6h15 sáng theo tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc mà Hà đã cài vào máy di động cho tôi. Liền sau đó là dòng tin nhắn "em khỏe không? đêm qua ngủ ngon chứ?". Tôi không biết là anh có thức đều đặn vào đúng 6h15 hằng ngày để gửi tin nhắn cho tôi không hay đối với một người học về lập trình như anh thì chuyện gõ một câu thông lệ vào buổi sáng là không cần thiết. Tôi vẫn đùa chắc tổng đài có ăn chịu với anh cho anh cài sẳn chương trình để mỗi ngày vào đúng 6h16' điện thoại di động của tôi sẽ nhận được một tin nhắn. Nhưng anh bảo anh vẫn thường dậy sớm để lên lớp vào lúc 7h còn tôi sẽ có mặt ở cơ quan lúc 7h30 bằng việc đầu tiên là lướt báo để xem tin tức trong ngày. Cuối tuần anh sẽ đến đón tôi dạo phố. Sau khi chạy loanh quanh hít bụi thế nào chúng tôi cũng vào 1 quán cafe quen thuộc kế bên trường đại học văn khoa. Ngồi đây nhìn xéo qua trường đại học là phòng làm việc của anh. Lịch làm việc của anh kín lắm. Thỉnh thoảng giữa tuần anh đến chở tôi đi chơi. Tôi xem đó như 1 ân huệ. Tôi vẫn hay đùa rằng anh xem tôi giống như con búp bê đứng trong tủ kính ở gian hàng quần áo đầu hẻm nhà tôi. Hằng tuần đúng hẹn, chủ nó đến xem hàng ký gửi đã bán được chưa? nếu chưa thì đem búp bê ra lau chùi sạch sẽ và mặc cho chiếc áo mới.
Hôm rồi sinh nhật anh, muốn tạo một bất ngờ, tôi đạp xe lên trường anh dạy. Sau dãy phòng học là phòng làm việc của anh, tôi vẫn thường nghe anh kể thế chứ tôi có đến phòng làm việc anh bao giờ đâu. Trên bàn làm việc của anh mọi thứ được xếp ngay ngắn. Bên góc trái trong cùng là bức hình anh chụp bên cạnh 1 người đàn bà trên tay bế 1 đứa bé chừng vài tháng tuổi.
Hoa, người đàn bà trong hình theo lời anh kể là một người bạn cùng lớp hồi anh còn học đại học. Anh và Hoa yêu nhau. Mối tình của họ nổi tiếng cả trường đại học. Vì anh đàn hay, hát giỏi còn Hoa là hoa khôi của trường. Mối tình của họ được xem như sự kết hợp giữa "ngọt và béo", bạn bè anh vẫn thường nói thế. Vậy mà, chỉ hai tháng sau khi ra trường sau 1 lần to tiếng cãi nhau với anh, Hoa quyết định lấy chồng. Ngày Hoa đám cưới anh ngồi bên kia đường khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới hút hết 3 gói thuốc rồi lên xe về nhà. Một năm sau đó anh nhận được thư Hoa, cô bảo rằng cô còn yêu anh, rằng anh hãy đến cứu cô ra khỏi địa ngục. Anh cười bảo trong tình yêu Hoa thật sự biết đùa. Thế mà anh vẫn đến. Trong nhà Hoa quần áo trẻ con ngỗn ngang, có chiếc quần con nít tè ướt nằm nghiễm nhiên trên ghế sofa. Hoa đầu tóc rối bời nói trong nước mắt "nó bỏ em rồi, để lại cho em thằng bé". Anh nhìn Hoa đầu bù tóc rối, người cô thoang thỏang mùi nước đái trẻ con. Anh chợt nghĩ thời gian có sức tàn phá mãnh liệt còn đâu một hoa khôi của trường với nụ cười lúng liếng từng làm anh mê hoặc, còn đâu một cô gái với chiếc eo thắt đáy lưng ong mà mỗi lần đặt tay vào đó anh vẫn thường bảo anh 2 tay anh có thể ôm trọn cả vòng eo... Anh đứng lên ra về không nói gì nhưng từ hôm đó cứ dăm ba bữa anh lại đến. Khi thì hộp sữa, khi ký cam và thằng bé trong hình gọi anh bằng "bố".
Tôi há hốc mồm nhìn anh như thể anh là vị thánh sống ở trần gian. Anh bảo anh nhận đứa trẻ làm con để trong khai sanh nó có tên cha. Thỉnh thoảng để trả thù người đàn ông đã đẩy chị ta đến hòan cảnh này chị giao con cho anh và đi đâu dăm bảy bữa. Anh ngàn đời hối hận vì sự nông nổi cãi nhau mà Hoa đã rơi vào nghịch cảnh như ngày nay.Chị ấy bảo "anh hãy đi yêu những người con gái nào anh thích và khi thất bại hãy quay về đây với em. Chứng ta sẽ làm lại từ đầu". Người phụ nữ ngày xưa của anh bây giờ là người đàn bà có đủ thiên tư và thiên chức của 1 người phụ nữ và là 1 người mẹ nhưng khi cuộc hôn nhân không hạnh phúc chị đã tìm đến anh như sự đền bù của sự nông nổi. Chị không muốn mất gì cả. Con cá trượt bao giờ cũng là con cá to, chị ta đã quá tham lam, chị ta có tất cả nhưng không muốn mất gì. Chị ta đã lợi dụng anh, theo lời của tôi.
Tôi ngồi lặng yên, tôi muốn hét thật to nhưng chút sĩ diện còn sót lại tôi không đủ can đảm. Bên ngòai phòng làm việc của anh tụi sinh viên đang túm tụm ôn bài chuẩn bị thi vấn đáp. Hàng loạt hình ảnh và các lời chúc hạnh phúc của bạn bè dội ào về ký ức tôi lúc này. Thì ra trong hàng ngàn lời chúc đó, có 1 người luôn mong cho tôi và anh không hạnh phúc để chị ấy mãi mãi là người đàn bà mà anh cần. Dù chỉ là chút sót lại của tình yêu cũ.
Tôi chạy ra sông. Nước sông dưới bờ kênh Nhiêu Lộc đen ngòm dù mới được nạo vét cách đây vài năm. Bên mé sông san sát những căn nhà sập sệ chưa được giải tỏa. Từ 1 trong những căn nhà ấy, có người đàn bà từ bếp đi ra, trên tay cầm 1 cái bao gì đó, liếc nhìn xung quanh 1 lát rồi chị đưa tay hất mạnh. Cái bao trên tay chị tung lên cao rồi trôi lềnh bềnh ngay giữa dòng. Dòng kênh như 1 vật vô tri vô giác đón nhận tất cả những gì người ta ném cho nó. Tôi nhìn chị ta ngúng nguẩy đi vào nhà một cách kinh ngạc mà không nói được gì. Chính vì có những người như chị mà lòng kênh Nhiêu Lộc dù có được nạo vét cách mấy cũng không bao giờ sạch được. Lẽ ra tôi phải la lên rằng "chị ơi, đừng xả rác. Dòng kênh này đã được nạo vét để bảo vệ môi trường". Tôi chưa kịp suy nghĩ tiếp thì liền sau cái ngoáy mông rất đàn bà của chị là 1 người đàn ông bước ra mắt nhìn dáo dác và ông dừng cái nhìn lại ở tôi như thể "sao cô dám phê phán vợ tôi?".
Đúng là mỗi người đàn bà có riêng một người đàn ông để che chở, bênh vực. Anh, người đàn ông của tôi đã bị người đàn bà khác thao túng. Anh là Hồng Hà. Anh không phải là dòng sông. Anh chỉ là 1 người mang tên dòng sông thế sao anh im lặng 1 cách thụ động để cho người khác nguyền rủa, xả rác vào tình yêu của tôi? Hay có lẽ tôi vẫn chưa tìm được người đàn ông của riêng mình...Tôi nhận ra anh là 1 người hèn nhát, anh thiếu tính quả quyết và cũng tham lam. Anh yêu tôi nhưng sợ người đàn bà kia buồn nên anh vừa muốn có tôi vừa không muốn mất người đàn bà đó. Anh sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.
Tôi đạp xe về nhà. Con búp bê của cửa hàng quần áo đang được tháo xuống để mặc quần áo mới. Con búp bê trong tủ kính nhìn tôi băng giá. Tôi không phải là hoa khôi của trường và tôi cũng ko phải là một phụ nữ đẹp nhưng tôi là một người phụ nữ có đầy đủ lòng tự trọng và ích kỷ như bao người đàn bà khác. Tôi thích tình yêu của tôi trọn vẹn không bị chia sẻ vì những lý do không chính đáng... Tôi có thể vì người đàn ông của tôi mà làm tất cả nhưng người đó phải có đầy đủ sự can đảm và quả quyết. Có lẽ vì vậy mà tôi nhận ra anh không phải là người đàn ông mà tôi cần.
chauvehieppho wrote on Aug 17, '09
co phai la TY khong du lon va manh khong QA? Co`n TY ay, loi lam se qua, con TY ay, loi lam thu tha, C nho loi 1 bai hat nhu the. Neu C la nguoi trong cuoc, C se de cau chuyen co 1 ket cuc khac, Cuoc doi sanh ra nguoi dan ba nguoi nao cung co cai dang thuong cua rieng ho. Cuoc doi co gai ay cung toi nghiep vi sao khong the gap duoc nguoi dan ong tot hon ma lai gap nguoi phu bac co ay, yeu duoi qua nen chup duoc cuu ca'nh nao thi co ta ni'u thoi.
|
poohbearfr wrote on Aug 16, '09
Ko biết còm zì nữa, chỉ biết nói 2 chữ PHỤC CHỊ :D:D, chị có khiếu viết văn ghê vậy đó.
|
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire