dimanche 30 novembre 2008

Hành trình


Em vẫn thường nhìn cuộc đời qua lăng kính của 1 người đang đi trong 1 cuộc hành trình. Dù có dài ngắn khác nhau thì cuối mỗi con đường đều có 1 tàng cây rộng đủ chỗ cho mọi người nghỉ ngơi. Suy luận này không thực tế và có lẽ ít nhiều mang tính tôn giáo giống như Chúa Jésus đang chờ em ở cuối con đường.

Em nhìn sang bên cạnh những người đang đi chung đường với em. Có người đi cùng con, có người đi cùng bạn và có người đi cùng với gia đình... Nét mặt của mỗi người chẳng ai giống ai. Có hay không là châu Á thì da vàng mũi tẹt, châu Âu thì da trắng mắt xanh, và châu Phi thì da đen răng trắng... và dĩ nhiên những trải nghiệm mà họ trải qua thì hoàn toàn khác nhau.

May mắn trong cuộc hành trình của mình, em có anh và các con là bạn đồng hành nhưng không phải vì vậy mà lúc nào cũng nhẹ nhàng hơn.

8 năm qua có khi em cảm như mình đang đi trên sa mạc, có lúc trèo đèo vượt suối, nhưng cũng có lúc như được sãi tay nằm ngủ giữa cánh đồng. Những lúc đó em lại tìm cách nối quá khứ và hiện tại để thấy mình đã vượt qua khó khăn đó như thế nào. Có những chuyện em tìm được mắc xích nhưng cũng có những chuyện chẳng thể gắn được với nhau. Quá khứ và hiện tại như chẳng thể có điểm chung nào.

Có những ngày khó khăn chất cao như núi đến nỗi tưởng không thể nào vượt qua được. Những lúc đó em, anh và các con - mỗi người có 1 cách leo núi riêng. Nhưng dường như lần nào anh cũng lên đến đỉnh trước rồi đưa tay kéo em và các con lên theo.

Những ngày qua, khi nước mắt trong em chỉ chực trào ra. Em thấy mình như đang đi trên sa mạc, cổ họng khô cứng và đôi mắt rát đỏ. Em nhìn sang anh. Thấy anh lặng lẽ, mệt mỏi, cố gắng. Nhưng ngay lúc đó tự nhiên em nhìn thấy ẩn sâu bên trong anh là 1 ý chí, 1 sức mạnh không cho phép mình ngã gục trước bất cứ điều gì. Anh lẵng lặng vượt qua và đưa tay níu em theo cùng.

Em lại sãi tay nằm giữa đồng cỏ xanh. Các con nô đùa. Chẳng thèm níu quá khứ với hiện tại... Cuộc đời không dài không ngắn. Quan trọng là biết điểm dừng.

Cảm ơn anh người đàn ông đã luôn đồng hành cùng em. Người cho em biết em tận cùng cũng chỉ là đàn bà - Yếu đuối và cần được chở che.

Cảm ơn anh người đã cho em biết giá trị đích thực của em là điểm tựa để anh vượt qua được mọi trở ngại.

Và cuối cùng em cảm ơn anh vì những chăm sóc nhỏ nhặt anh làm cho em. Tưởng thật bình thường nhưng là tất cả để em và các con có thể tung tăng nhảy múa mỗi ngày.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire