jeudi 13 novembre 2008

Mini croissant (ko có hình)

Luân bệnh từ thứ 5 tuần trước, khi bắt đầu đi học lại. Mẹ thấy ngại vì nghỉ cả 10 ngày vacances ko có vấn đề gì đến khi đi học lại thì con bệnh. Đầu tiên là biểu hiện không ăn được gì và từ cuối tuần đến hôm nay là ăn vào bao nhiêu thì ói ra bấy nhiêu kèm theo triệu chứng ho húng hắng. Tội con quá, thân còm đã ốm nay nhìn gương mặt chảy dài y chang... spiderman. Ba bảo mẹ có khiếu hài ước khi đang buồn cũng nghĩ được chuyện để cười nhưng tối qua khi kể chuyện cho con nghe nhìn những poster spiderman Luân treo trong phòng ngủ mà mà thấy sao gương mặt con dài y chang thế!:cry: Mẹ thương lắm mà chỉ biết động viên và bên cạnh khi con ốm chứ mẹ không ép ăn gì cả vì có ép thì con cũng ói ra thôi. Ăn được bao nhiêu mà không ói ra mẹ mừng bấy nhiêu.

Tuần rồi con bảo thèm bánh bao, mẹ lúi cúi làm hôm thứ 3 nhưng con chỉ ăn được 1/4 cái rồi cho ra hết tất cả những gì ăn được từ trưa. Sáng nay còn 1 ít bánh mini croissant mẹ mua từ hôm cuối tuần rồi đi qua Đức chơi. Bánh cũng bình thường thôi nhỏ nhắn dễ thương chắc vì vậy mà 2 đứa thích quá nên chia nhau ăn sạch. Oan nghiệt thật ở Pháp này kiếm đâu ra cái croissant nhỏ xíu như bàn tay trẻ con thế này? hay chẳng lẽ phải chạy sang Đức mua mỗi gói bánh croissant thế sao? Mà cái gì Luân ăn được thì cái đó có khi là hết hàng có khi là rơi vào những trường hợp quí hiếm như thế này. Nên mẹ hứa để mẹ làm cho 2 đứa ăn.

THế mà chiều nay khi ăn xong gói bánh ngọt nhỏ ông nội mua xong, Luân lăn ra đau bụng. Mẹ làm đủ cách cuối cùng phải nhờ đến ông bà lên giúp vì ở nhà chỉ có 3 mẹ con. Mẹ đã tính đến chuyện gọi urgent vì ba đi làm rồi, bác sĩ gia đình thì đang nghỉ bệnh, còn bác sĩ nhi của con thì nếu ko có xe hơi thì làm sao đi tới vì ở đó không có tuyến đường xe bus. May sao sau khi ông bà và mẹ làm đủ cách từ xoa dầu, uống nước gừng, vuốt bụng, uống thuốc thì con ói ra được. Mệt lã người nên sau chừng vài phút thì con ngủ luôn.

Qua rồi cơn lo lắng và đã hứa thì phải làm dù Luân rất thông cảm nếu mẹ mệt hay bận nhưng con đang bệnh mà, cái gì ăn được mẹ phải ráng thôi. Đã 4h chiều mà mẹ vẫn lôi bột ra nhồi và ủ. Cũng may mẹ học được cách ủ bột của cô Liên Ròm là đốt lò chừng vài phút và cho vào đó 1 thau nước ấm, sau đó tắt lò và để thau bột đã nhồi vô. Ủ cách này, bột nở nhanh lắm chừng 40 phút sau là đã tràn miệng tô rồi. ("Cảm ơn chị nhiều lắm;") Nhờ vậy mà có bánh cho các con ăn lúc 9h trước khi đi ngủ chứ chiều nay con chỉ nhai được đúng nửa lát bánh mì. Lần đầu tiên bánh mì mới ra lò mà tụi con còn thức chứ thường mẹ hay nướng khi cho các con đi ngủ rồi. Luân bảo sao bánh mì croissant nướng nhanh vậy mẹ rồi xin thêm 1 cái nữa và 2 đứa bảo "Hum, c'est bon, merci maman!"



Mấy cái bánh thắt bím này mẹ cho 2 đứa se bột để mẹ và Luân thắt bím. Có 1 cái hình như hoa mai là mẹ làm bím 2 dây rồi dấu cái mối xuống dưới. Ba và Luân bảo cái đó đẹp mà mẹ không chắc là lần sau sẽ làm được như vậy đâu nhe.



Nhìn 2 đứa ăn mỗi đứa 2 cái rồi chỉ chỏ bảo bánh của Luân có hình thế này, của CL có hình thế kia mà mệt nhọc và lo lắng của mẹ vơi đi ít nhiều. Rồi tự nhiên mẹ thấy cay cay nơi khóe mắt... nếu mẹ còn ở Việt nam chắc gì có cảnh dễ thương thế này, và chắc gì mẹ có thể tự tay làm cái bánh mới ra lò cho các con ăn nóng hổi như thế này đây... Cái gì cũng có cái giá phải trả cho nó cả. Nhưng như thế này thì quá đủ rồi, chỉ mong con mau hết bệnh để mẹ ít nhiều không thấy ray rứt từ những thức ăn cho con ăn hằng này có gì là không ổn ???

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire