jeudi 19 juin 2008

Tâm sự với chị (Má Tri)

Không phải ngẫu nhiên mà em viết entry này nhưng vì sau khi chat với chị xong em thấy cần phải nói với chị rằng nỗi lo lắng của chị là có lý nhưng ko phải là mình không cải thiện được. Vấn đề là mình phải can đảm, cứng rắn và bền bỉ.
Bởi chị biết không Luân nhà em cũng khó ăn lắm. Lúc nhỏ thì Luân ăn gì cũng được nhưng ngày càng lớn thì Luân càng trở nên khó ăn. Hồi đó Luân mọc răng chậm lắm chiếc răng đầu tiên mãi đến tháng thứ 13 mới chịu lú ra và cứ giữ 6 chiếc cho đến 18 tháng sau đó thì mọc hàng loạt. Mặc dù bây giờ răng Luân mọc đã đủ nhưng có lẽ sức nhai của Luân vẫn yếu hơn các bạn cùng tuổi.
Năm rồi, khi Luân học lớp petit. Phần ăn lót dạ lúc 9h sáng của Luân, mẹ chỉ cho vào hộp có 3 chiếc bánh cookies nhỏ nhưng Luân vẫn đem về 2 cái. Mẹ hỏi sao con ko ăn hết, có 3 cái bánh nhỏ thôi mà? Luân đáp "con ăn không kịp, cô giáo bảo c'est terminé rồi. Hết giờ ăn nên con cất bánh đem về để bữa khác ăn." Bữa khác có nghĩa là một ngày nào đó mà mẹ cho 2 chiếc bánh còn lại này vào hộp thức ăn gouter cho con thì có thể sẽ còn dư lại 1 vì con nhai ko kịp với các bạn. Nhưng dần dần thì Luân cũng học được cách ăn nhanh và có hôm thì hết bánh trong hộp. Những lúc đó vừa đón con ra khỏi lớp thì câu đầu tiên của con là "hôm nay con ko khóc, con ăn hết bánh".
Vấn đề ăn gì, uống gì của Luân luôn là mối bận tâm của em. Vì phải nấu thế nào để Luân và Cát Linh có thể ăn được và 2 vợ chồng em có thể ăn mà không ngán. Nhiều lúc tưởng mình làm món đó con sẽ thích lắm, sẽ ăn ngon hay ăn nhiều nhưng nó chỉ khều qua khều lại, ráng lắm thì cũng hết dĩa nhưng như vậy thì có nghĩa là đừng nên tái chế.
Luân khảnh ăn nên gần 5 tuổi rồi mà Luân chỉ có 16, 5 kg thôi. Sáng gần như Luân ăn ko vô, chỉ có vài cái bánh và 1 ly sữa 250 ml. Em đã thử nấu phở, nấu soupe, hủ tiếu buổi sáng nhưng buổi sáng gần như mới thức dậy con không đói. Nhưng không ăn thì không có sức cho cả buổi học đến 12h. Em cũng đã từng trăn trở nhưng biết làm sao được mình có ép cũng không xong nên thôi thà để con ăn và uống như thế nào con thích rồi còn vui vẻ đến trường chứ nước mắt ngắn nước mắt dài thì ko phải là cách.
Trước đây vợ chồng em vẫn hay nói với nhau là khó có thể ra ngoài ăn được vì thấy con người ta ăn frites mà mê, trong khi con mình ko thích frites. Chỉ cầm nhấm nháp vài cọng nhỏ, thịt bò thì dai nên ăn chừng vài miếng, saucisse thì tùy lúc vui thì ăn buồn thì bảo ngán rồi. Nên có khi mua như thực đơn cũ thì con ko ăn, uổng tiền. Chỉ tội ba mẹ nó ráng ăn nên ngày càng to ra. Nhưng hôm trước tụi em có dịp phải qua Đức mua đồ, trên đường về vừa mệt vừa khát, em đề nghị ghé Mac Donal cho bọn trẻ ăn. Tự nhiên hôm đó cu cậu ăn 1 dĩa frite ngon lành, thêm vài cái saucisse nướng. Tụi em mừng lắm vì thấy chuyện ăn uống của Luân đã bớt lo rồi. Nhưng ko phải vì thấy thích như vậy thì tháng sau hay vài tháng sau Luân có thể ăn được như hôm đó đâu. Nhưng thôi, đến đâu hay đến đó nghĩ nhiều chi cho mệt chị hén
Chuyện ăn uống của Luân kể hoài cũng ko hết chuyện. Quay lại chuyện của Tri, em nghĩ chị nên tập cho bé nhai một cách từ từ. Tập thức ăn từ mềm đến cứng dần. Mỗi ngày 1 loại legume cắt nhuyễn chứ ko xay nữa. Lúc Luân 18, 20 tháng thì đã ăn được cơm nhão nhưng thức ăn thì phải xay nhuyễn. Em cứ xay thịt thật nhuyễn còn legume thì cắt nhỏ. Từ từ thì thịt và legume cùng cắt nhỏ chứ ko xay. Cho đến bây giờ thì Luân tự cắt. Tụi con nhà em sao cầm đũa lọng cọng lắm, nó cầm dao và nĩa thì thấy khá thành thạo. Em phải ghi nhớ điểm này để tập dần mới được chứ sau này mắc công nó ko biết 2 cái cây đó dùng để làm gì?
Em biết chị là 1 người mẹ kiên cường và bản lĩnh. Chị cứ nghĩ chẳng lẽ con chị suốt đời không biết nhai sao? Rồi bé cũng nhai được thôi, quan trọng là bé có sẳn sàng hay chưa? Và chuyện sẳn sàng là điều rất quan trọng, tự nhiên lúc đó chẳng cần phải ép, chẳng cần phải tập, cũng chẳng cần phải đói mà Tri sẽ tự ăn được thôi. Giống như hồi đó Luân mọc răng chậm, vào wtt em sợ khiếp khi có nhiều bà mẹ bảo cần phải rạch nướu để răng mọc. Bác sĩ bên đây lại bảo chẳng lẽ rạch nướu để răng mọc lên sao? Hay chẳng lẽ rạch nướu là răng mọc lên được sao? Phải đúng thời điểm của từng cơ thể chứ!!! Thế là em hết lăn tăn.
Bù lại Luân phát triển rất sơm về mặt nhận thức. Như 18 tháng Luân đã có thể đọc thành thạo bảng chữ cái vì Luân nói khá rõ và nói đựoc cả câu từ rất sớm. Cát Linh bây giờ răng mọc đã gần đủ nhưng nói tòan tiếng Hàn Quốc.
Chính vì vậy không gì muốn hơn là mong chị an tâm và kiên nhẫn. Nếu bé ăn được ở trường thì ok còn không thì chị xin trường cho mang thức ăn ở nhà vào. Em nghĩ nhà trường sẽ thông cảm. Muốn nói với chị nhiều lắm nhưng sợ chị đọc 1 hồi tẩu hỏa nhập ma và em cũng cần phải ngủ để mai đưa Luân đến trường.

2 CommentsChronological   Reverse   Threaded
Add a Comment
   
laluli wrote on Mar 23, '11
Chị, tự nhiên hôm nay em đọc lại bài này. Giờ thấy Tri ăn 1 tô phở có rau, có giá mà ham hả chị...
tinhtri wrote on Jun 19, '09
Đọc lại bài này (mà chữ nhỏ quá, muốn rách mắt luôn ớ.hix.) cứ thấy nghẹn cổ. Thương em gì đâu. Lúc chị than vãn, đa số bạn bè kêu chị "lạnh" đi rồi đâu sẽ vào đó. Mà khổ, làm sao mình lạnh cho được. May nhờ có em cho chị tựa một chút. Cảm ơn em nữa nè!

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire