mercredi 17 octobre 2007

CL tròn 14 tháng

Lẽ ra ngày 16/10 mẹ phải đặt 1 cục gạch to đùng rồi sau đó mới update các thông tin về con nhưng tuần rồi bận rộn quá. Sorry con gái và đừng buồn con nhé!

Đối với người ngoài khi bảo con bạn được 14 tháng rồi, ai cũng sẽ nói rằng ôi nhanh thế, mới ngày nào... nhưng sao mẹ thấy chẳng nhanh tí nào cả. Chắc có lẽ mẹ mong chờ nhiều quá, mong con biết cười, biết bập bẹ tập nói, chập chững tập đi rồi vấp ngã... ngày trước khi chỉ có mỗi anh Luân thì chẳng có ai để so sánh cả nên việc nuôi anh Luân giống như là một khám phá mỗi khi anh Luân biết làm trò. Còn khi sanh con ra, chắc đã có chút kinh nghiệm nên mẹ thấy bớt lo sợ hơn. Điều đó không có nghĩa là mẹ thương con không bằng Luân đâu nhé. Dì Bi cứ bảo không thấy khen Cát Linh có nghĩa là mẹ thương không đồng đều. Đâu phải như thế, tận sâu trong lòng mẹ dường như chưa bao giờ có sự so sánh bởi mẹ thương các con bằng một tình thương và nỗi lo lắng hoàn toàn khác nhau. Có điều mẹ thấy tình thương đó sao quen thuộc, gần gũi và tự nhiên như hơi thở.

Bây giờ con đã 14 tháng rồi. Điều làm mẹ vui là con lớn lên mỗi ngày. Nhận biết được nhiều thứ. Con bây giờ đã biết cảm giác đi caca rồi. Cái này làm mẹ ngạc nhiên lắm. Vì trẻ con ở vào tuổi con ở đây (mẹ không dám so sánh với trẻ em VN vì trời nóng nên bỏ tả sớm lắm) thường ị cho đầy 1 tả rồi ba mẹ đem đi chùi thôi. Mẹ thú thật, mẹ đúng là mẹ mìn quá thôi vì mẹ ớn cái màn này quá. Nên mẹ tập cho con và anh Luân ngồi trên toilettes vào khoảng 13 tháng. Hồi đó tập cho Luân lâu hơn vì Luân nhát. Còn Cát Linh thì thấy anh Luân ngồi mỗi ngày nên việc cho con lên bàn cầu ngồi không làm con thấy sợ cái khoảng trống dưới mông.:D Tập được cho con được việc này mẹ mừng lắm (phải nói trộm vía một ngàn lần) nhưng sẽ không có gì để nói nhiều hơn khi 2 tuần nay con biết kêu mẹ "caca" rồi chạy ra đứng trước cửa toilette. Lúc đầu mẹ không tin nhưng mẹ cứ bế con lên cầu ngồi, quả thật chừng vài phút sau thì con đi được. Thương con lắm con gái ơi:love: linh lợi và thông minh như chính cái tên của con cho mẹ an lòng con nhé.

14 tháng, con bắt đầu ê a, papa, maman, tata, ohlala... chủ yếu là vần a. Hoặc trách ai đó thì con bắt chước bà nội bảo "thiệt tình". Cũng có khi con nói 1 tràng dài kiểu nói trẻ con chẳng ai hiểu được nhưng càng cười con càng làm tới và nhớ luôn cử chỉ đó mỗi khi ai kêu lập lại.

Ai cũng bảo con gái nhõng nhẽo nhiều hơn con trai. Mẹ quả thấy điều đó đúng bởi nhiều lúc con làm gì hư, mẹ nghiêm giọng là con mếu máo. Cái này anh Luân cứ bắt chước nên ăn hiếp con hoài. Mẹ cũng nghiệm ra 1 điều là cần phải kỷ luật con nhiều hơn vì lúc nuôi anh Luân mẹ rất kỷ luật và nề nếp nhưng nuôi con thì cứ bằng câu "con là con gái" nên thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ. Rồi thì mẹ thấy cái ngoại lệ đó lớn dần. Mẹ quyết đinh thiết lập lại trật tự chuyện ngủ của con. Thêm một ngàn lần trộm vía vì con sau 1 trận khóc tưng bừng giờ đã biết đến giờ đi ngủ và mẹ bớt mõi mòn như trước đây. Mong sao việc này cứ thế con nhé, chứ không thì ba mẹ gục mất.

Mà sao cũng lạ, 14 tháng rồi mà tối con vẫn còn thức có khi 2 lần để bú.:cry::no: Huhuhu... ban ngày mẹ đã chạy ngược chạy xuôi đưa đón Luân đi học, ban đêm con không trọn giấc nên ban ngày đôi lúc mẹ như người cõi trên cứ dùng cafe để khống chế cơn buồn ngủ. Nghĩ lại hồi đó anh Luân 6 tháng là đã ngủ trọn đêm và ngủ từ rất sớm nên ba mẹ rảnh rỗi lướt web hơn bây giờ nhiều.

Au revoir hợp tác xã Toàn Lợi

Giờ này mà Cát Linh mọc răng thì vẫn còn trể hơn các bé khác cùng tuổi rất nhiều. Vì thông thường trẻ em từ 6-8 tháng đã mọc răng rồi nhưng CL và Luân sao giống nhau quá, đến tháng thứ 14 mới mọc răng.
Cả tháng trước đây 2 cái răng cửa hàm dưới lộ rõ nhưng chưa nhú ra được. Chắc chậm chân thế nào mà anh răng cửa trên đã nhú ra trước. Hôm thứ 4 (26/9/07) đút cháo cho con, mẹ phát hiện ra sao mà cái muổng cộm cộm ở cạnh trên. Nên mẹ dụ cười lúc nằm thay quần áo. Đúng là răng đã mọc. Thôi từ nay tạm biệt hợp tác xã Toàn lợi nhé(từ này mượn của cô Lu) . Chỉ mong sao con mọc răng đừng sốt và đau thôi. Hehehe... em có tật cắn, mọc răng rồi thì ai làm em giận em cắn cho biết nhé!!!

vendredi 12 octobre 2007

Mưa

Hôm nay trời mưa suốt. Mới sáng sớm mở cửa sổ lên đã thấy trời xám xịt báo hiệu cả một ngày mưa. Mà mưa ở đây cũng lạ thật, cứ dầm dề cả ngày trời chứ không như những trận mưa ở Saigon. Mưa Saigon luôn làm tôi có cảm giác sợ ông trời không còn đủ nước để cho những nơi khác có mưa nữa. Cứ giống như là mình đứng dưới một cái máng xối to đùng. Nước từ trên trời cứ thế mà tuông xuống giống như là bầu trời nứt ra và nước tuông ra thật nhanh.


... Nhớ những ngày còn học đại học, trường Luật chúng tôi là một giáo đường cũ kỹ. Mỗi trận mưa lớn ngồi ở hội trường A thì khó lòng mà nghe tiếng thầy cô giảng bài. Đã vậy nước dưới chân thì cứ dâng lên, thỉnh thoảng thấy vài chiếc thuyền giấy của ai đó thả xuống. Rồi thì mưa cũng tạnh, chúng tôi lội nước ra về. Sợ nhất là trên đường ra bãi giữ xe vì phải đi ngang 1 nhà vệ sinh. Nước từ trong đó chảy ra hòa vào lượng nước mưa chưa kịp rút... và chúng tôi thì cứ phải lội nước như vậy để ra về.
Lại có lần trời mưa, chúng tôi được tan học sớm. Chúng tôi 4 đứa rủ nhau đi Thanh Đa hát karaoke (lúc đó karaoke mới chỉ bắt đầu chưa thịnh hành như bây giờ). Đường từ trường qua Thanh Đa nước ngập đến nửa bánh xe. Chạy đến cầu gì đó thì tôi quên rồi (ngồi nghỉ cả buổi sáng nay cũng không ra) bỗng dưng chiếc charly của Hạnh tắt máy. Chúng tôi ngừng lại, 2 đứa đứng căng áo mưa cánh dơi làm mái che cho 2 đứa kia tháo bugi ra để lau chùi. Cũng may là sau đó xe nổ máy và chạy được đến nơi.
Mưa Saigon nhiều nước nên rất mau tạnh. Nó không như những cơn mưa kéo dài cả ngày bên này trừ khi Saigon bị ảnh hưởng của bão hay áp thấp nhiệt đới.
Tôi không thích mưa. Trời mưa tôi có thú ở nhà đọc sách hoặc xem phim. Cảm giác những người đi dưới mưa sao tội nghiệp. Dù nhiều người thích mưa thì lại thấy đó là cái thú vì Saigon nóng và ô nhiễm lắm.
Tôi không thích mưa nên không có nhiều kỷ niệm nhớ đời với mưa. Nhưng mấy hôm nay khi tìm mua áo mưa cho con vì sắp tựu trường rồi tôi lại thấy nhớ và cảm thấy sự tiện lợi của chiếc áo mưa cánh dơi mà lúc nào cũng không thể thiếu trong giỏ xách vào mùa mưa.

jeudi 11 octobre 2007

Lễ Vu Lan và những tản mạn về Má

Một mùa Vu lan nữa lại đến. Giờ này chắc đường phố Saigon cũng kẹt xe vì Phật tử kéo nhau đi chùa. Tôi không phải đạo Phật nhưng tôi rất thích ý nghĩa của ngày Lễ Vu Lan này...
Má thương, hạnh phúc lúc này con đang có là con còn có Má trên đời. Dù Má con mình không được sống gần nhau nhưng con vẫn thấy ấm áp, ngọt ngào khi nghĩ trên đời này mình còn có Má, còn có người để những khi vui buồn con nhớ về hay cũng là nơi con trút những lo âu...
Má ơi, cảm ơn Má vì những gì Má làm cho chúng con. Dù là không bằng những người khác nhưng đủ để chúng con kính trọng và yêu thương. Má đừng buồn khi thấy các anh chị ít tỏ ra quan tâm mà nghĩ rằng các anh chị không thương mà chỉ nghĩ đến trách nhiệm. Cuộc sống với đầy những lo toan, mỗi người con tự làm tròn bổn phận của mình là đã bớt cho Má một nỗi lo. Má thấy đó, chúng con dù không được Má dưỡng nuôi theo nhiều năm tháng nhưng chúng con vẫn hướng về Má, chúng con vẫn đi theo con đường đúng không có đứa nào lạc lối bởi ma túy hay rượu chè... Má hãy nhìn đó là niềm tự hào, là diễm phúc mà Má đang có.
Con bây giờ có 2 con, con đồng cảm được nỗi đau, sự lo lắng khi sinh nở và nuôi dưỡng con cái trưởng thành. Chặng đường của con còn dài nhưng con sẽ cố gắng không lạc lối để con cái chúng con được hưởng mật ngọt trong tình yêu thương của ba mẹ chúng.
Má bây giờ đã có đủ cháu ngoại và cháu nội. Con mừng cho Má. Dù tụi con ở xa nhưng lúc nào cũng hướng về Má. Luôn mong Má vui sống trong niềm lạc quan và lúc nào cũng mong gặp lại Má.

mercredi 19 septembre 2007

Nhảm

...Sẽ như thế nào nếu một lúc nào đó bạn phát hiện ra mình không giống như con người mà mình đã nghĩ
Cái này rõ dở hơi nhưng quả đúng là ngày xưa tôi thường nghĩ mình là người sâu sắc trong tình cảm, thích kết bạn giao du kiểu "tứ hải giai huynh đệ". Tức là kiểu như đã thương đứa nào là thương hết mình, nặng lòng vì chuyện của nó rồi bạn bè là chuyện trăm năm còn nặng hơn cả chuyện vợ chồng con cái nữa (tất nhiên là lúc đó tôi chưa... "chống lầy")chứ không có cái kiểu ngày một ngày hai là chán.
Nhưng đến một lúc nghĩ lại thấy cũng chẳng phải. Có những chuyện cũng còn giữ lại đến bây giờ nhưng có những chuyện thấy cũng bình thường, có chuyện thấy tếu tếu và có những chuyện thì tôi cũng không biết gọi tên là gì nữa. Nhưng nói chung các cảm xúc đều ngắn gọn.
Ngày trước tôi thường nghĩ đã yêu thì phải hạnh phúc, chia tay thì phải đau khổ còn cái dở dở ương ương thì không gọi là tình yêu và thà rằng trả cho nhau tự do còn hơn. Nhưng xét lại thấy có những cái dở dở ương ương đó kéo dài của tôi hàng mấy năm trời nên đến lúc chia tay thì thấy đó là chuyện tất nhiên, là hợp lý vì nếu có giữ lại cũng không biết nhét cái được gọi là mối tình đó ở chỗ nào trong đời.
Những tình cảm với bạn bè cũng vậy. Buồn hàng tháng trời vì 1 đứa bạn gặp khó khăn mình chạy khắp nơi vay tiền để giúp. Đến lúc nó nhận được tiền cũng chẳng thèm trả lời lấy 1 tiếng. Giờ nghĩ lại thấy nó thế mà thực tế cần thì kêu, xong thì thôi. Thế nên lúc đó nó đã có xe, có nhà còn mình đi làm mãi mà vẫn ở nhà ăn cơm với mẹ và cái xe đi từ thời sinh viên vẫn chưa có cơ hội để đổi. Nhưng rồi nghĩ lại thấy cũng chẳng phải ghen tị hay vui hơn nếu lúc đó nó gọi điện cảm ơn mình.
Loay hoay gần nữa quãng đời đã qua của tôi với những loại tình cảm như thế. Tôi nhận ra mình bị ảnh hưởng nhiều bởi những tình cảm "giả". Kiểu tình cảm trong phim ảnh, thi ca, nhạc trữ tình... Giống như yêu đương thì phải bão tố, chia tay thì phải đau khổ, xa thì phải nhớ nên thậm chí nhiều lúc nói nhớ một đứa bạn nào đó mà một năm gặp nó trên yahoo messenger không quá 2 lần và hằng ngày thì chẳng bao giờ nghĩ đến nó cả. Chính vì loay hoay với những tình cảm không mấy thật đó nên cái thật đọng lại không còn được bao nhiêu.
Nhưng năm rồi tình cờ trong 1 lần chat với đứa bạn tôi biết được nick của 1 người bạn đã lâu không liên lạc. Người bạn này tôi quen cũng hơn 15 năm rồi từ cái thời nhóm chúng tôi còn tập thể dục buổi sáng ngoài công viên LVT, thường gặp mỗi khi tôi buồn hay thất tình. Tôi vẫn nhớ như in lời bạn nói" chừng nào buồn thì kiếm tôi, vui thì đi đâu cũng được". Tôi nhớ có những lần buồn tôi lang thang đâu đó thì gặp bạn hoặc chỉ cần 1 cái nhắn tin là bạn xuất hiện. Bạn chẳng bao giờ hỏi tôi về tình yêu về cuộc sống nhưng những gì diễn ra xung quanh tôi thì bạn biết rõ hoặc chỉ cần vài câu là tôi bung ra giống như người xưng tội trước một linh mục. Có những lần buồn ngồi quán cafe khóc với bạn một hồi rồi ra về thấy lòng nhẹ tênh giống như là đã trút hết những buồn phiền lo lắng cho bạn gánh. Có điều sao chẳng bao giờ tôi biết gì về bạn cả vì có hỏi thì tôi chỉ nhận được câu trả lời là "bình thường". Dần dần tôi cũng quen với những điều đó giống như nước mắt thì chảy xuôi chứ chẳng bao giờ chảy ngược dòng.
Những chuyện như thế tôi thường cảm thấy tự nhiên và không thấy nặng lòng vì không xếp nó vào bất kỳ loại cảm xúc nào trong thi ca nhạc họa cả. Nhưng đến giờ, khi nhớ lại, mọi thứ diễn ra đầy đủ như thể được bung ra từ 1 góc nào đó rất chắc chắn trong tôi. Tôi biết rằng mình không sót 1 chi tiết nào liên quan đến bạn trong khi đã quên hầu hết những chuyện hay dỡ liên quan đến những người khác.
Làm gì khi nhận ra mình chẳng phải như mình nghĩ? Nửa vui, nửa buồn. Vui vì trút được nhiều gánh tình cảm giả vờ còn buồn là thấy mình mất hàng đống thời gian cho những điều đó.
Bởi thế bây giờ tôi thấy mình chân thật và trong suốt hơn. Nên nếu đã nói thương, yêu, ghét, nhớ ai thì là thương, yêu, ghét, nhớ thật lòng đấy nhé!

lundi 17 septembre 2007

Ăn vạ

Dạo này Cát Linh có tật ăn vạ. Hễ đòi không được, lấy không tới, đang chơi đồ chơi nguy hiểm bị ba, mẹ hay anh Luân giành lại là khóc ré lên. Nếu khóc đơn thuần không thôi thì còn đỡ đằng này cô nàng lại giãy đành đạch, nằm dài ra sàn hay ra thảm khóc lóc thảm thiết. Mẹ gớm nhất là em còn lấy tay chà nước mắt rớt dưới sàn nữa. Huhuhu...mẹ sợ quá vì anh Luân không hề có tật ăn vạ này. Có hôm mẹ dỗ dành nhưng có lúc mẹ cũng để khóc một lúc rồi tự động nín.
Mẹ nhớ có nhiều lần dẫn Luân đi siêu thị. Có những món đồ chơi Luân rất thích nhưng mẹ bảo mẹ không có tiền mua (mẹ không muốn Luân có tật vòi vĩnh trong siêu thị). Nhưng mẹ hỏi nếu Luân đồng ý thì mẹ cho cầm chơi ra đến quầy trả tiền thì trả đồ chơi lại. Luân đồng ý và không bao giờ vi phạm qui ước. Nhưng mẹ sợ mai mốt Cát Linh chắc chắn đã cầm là không bao giờ chịu trả mà sẽ ăn vạ khóc rống lên ngoài siêu thị.
Con giống ai thế? Luôn là câu hỏi trong đầu mẹ. Chắc chắn là không giống ba rồi vì ba hiền lắm chỉ cộc tính thôi. Mẹ xét cả nhà thấy con có nhiều nét giống mẹ nhưng chẳng lẽ mẹ dữ như thế sao? Cái hình này nhìn con bặm trợn quá nên thay vì lồng khung công chúa cho con mẹ chọn khung Simplet là chú lùn thứ 7 trong câu chuyện Bạch Tuyết 7 chú lùn.

vendredi 7 septembre 2007

Ngạc nhiên

Luân ơi, mẹ viết bài này trong 1 tâm trạng rất vui vì hôm qua trong bàivive l'école là năm nay con lên lớp moyen và lớp con được chia thành 3 lớp nhỏ.
Lúc đầu mẹ nghĩ 3 lớp này trình độ bằng nhau nhưng hôm nay đưa con đi học mẹ thấy trên bảng lớp của Luân ghi như sau moyen/grand section còn 2 lớp kia thì chỉ có moyen thôi. Lớp mới này của con chỉ có 11 bạn trong đó có Florine là thân với con từ năm petit còn Hélène thì lại qua lớp moyen. Mẹ thấy tràn đầy nghi ngờ vì năm vừa qua con đi học phải nói là thất thường lắm vì con bệnh nhiều, tiếng PHáp lại rất bỡ ngỡ vì ở nhà toàn dùng tiếng Việt với ba mẹ và ông bà. Trong bảng nhận xét cuối năm của cô giáo mẹ thấy cũng bình thường thế mà Luân của mẹ được nhảy lớp.
Nhưng cũng phải công nhận rằng sự lo lắng của mẹ là thừa thải vì nhiều khi mẹ sợ con không diễn đạt được ý con muốn bằng tiếng Pháp rồi cô sẽ không hiểu. Nhưng năm rồi sau khi dự buổi test về khả năng hiểu biết của con thì mẹ tin tưởng hơn dù là con chưa làm câu được rõ ràng. Thế nhưng trưa nay đi học về con bảo với ba là cô giáo nói không cần phải đem cặp theo buổi chiều. Cả ba, mẹ và ông bà đều hỏi nhau là có phải như vậy không? Và cô giáo nói thế nào? nhưng con nói là quên rồi có điều chiều ko phải mang cặp. Mẹ tin như thế và đúng thật, chiều đưa con đi học thì chỉ có 1,2 bạn xách cặp còn các bạn khác toàn đi tay không như con thôi. Hehehe... té ra con hiểu đúng.
Thêm 1 điều làm mẹ ngac nhiên nữa là đi học về mẹ hỏi Luân chơi gì trong lớp. Con bảo con đọc sách cho các bạn nghe. Mẹ biết Luân biết đọc vì con vẫn tự đọc một mình đấy thôi, mẹ chỉ sửa đôi chút. Nhưng làm sao cô giáo biết Luân biết đọc nhỉ? Còn bảo con đọc truyện và đưa hình ảnh minh họa cho các bạn khác xem nữa. Điều buồn cười là Luân còn ngọng quá nên đọc tiếng PHáp các bạn khác không hiểu chỉ khi đưa hình ảnh minh họa các bạn mới hiểu nhưng các bạn bằng tuổi trong lớp con thì chưa biết đọc. Mẹ cảm thấy rất tự hào về con Luân ạ.
Mẹ ngừng đây nhe Luân và mẹ hứa từ nay phải tin tưởng con hơn, tin tưởng con có thể hòa nhập và theo kịp các bạn cùng lớp. Chỉ mong con khỏe khoắn để có đủ sức lực theo học năm nay thôi.

mercredi 5 septembre 2007

Luân vào moyen

Năm nay Luân lên lớp moyen rồi. Lớp petit của con được chia làm 3 nhóm nhỏ do 3 cô giáo mới phụ trách. Năm nay cô hiệu trưởng mới có vẻ nghiêm khắc và có kinh nghiệm nên việc chuẩn bị và các thông tin về ngày tựu trường cũng như tổ chức trong lớp có vẻ trật tự hơn. Dù là Luân đã đi học 1 năm qua rồi nhưng ở nhà với ba mẹ và em Linh vẫn là "món" mà Luân thích hơn. Tuy nhiên, cũng may con biết đi học là nghĩa vụ!:p Sáng hôm qua, ba mẹ và em Linh đưa Luân đến trường. Luân vui và an tâm lắm. Lúc theo cô giáo vào lớp Luân còn quay qua hôn ba mẹ, em Linh và dặn em Linh là "Luân đi học nhe Linh" nữa.

Mặt Luân buồn quá vì bạn kế bên bật khóc nhưng Luân kiềm lại và cười với ba mẹ

Cô giáo bảo coucou với ba mẹ và theo cô vào lớp.

Về đến nhà, ba mẹ và cả em Linh đều nhớ Luân. Em Linh sau khi khò 1 giấc thức dậy thì chạy vào phòng Luân nói 1 thứ ngôn ngữ của trẻ con chẳng ai hiểu được. Mẹ giải thích là anh Luân đã đi học lại nhưng em ấy cứ khóc mãi chốc chốc lại chạy vào phòng tìm Luân.
Đến trưa ba đón Luân về. Cả nhà đều chờ kết quả vì ai cũng mong Luân đừng khóc. Quả thật về thấy Luân tươi cười bảo đi học vui lắm. Mẹ thở ra và mong mỗi ngày đều như vậy.
Học giỏi và đừng khóc nhe con trai của mẹ!

mercredi 8 août 2007

Cười người hôm trước

"Cát Linh ơi, làm ơn ngủ sớm dùm mẹ đi con". Phải nói tối nào tôi cũng phải năn nỉ con gái như vậy cả. Mà nó có chịu nghe lời tôi đâu. Tại sao thế con? Ngày trước anh Luân bằng tuổi con thì mới 9 giờ tối anh Luân đã ngủ và ba mẹ có thể tự do lướt web hay xem tivi rồi. Thế mà bây giờ ngày nào ba mẹ cũng mòn mỏi vì Cát Linh không chịu ngủ sớm.
Nhớ hồi lúc Tuấn Anh con của dì Cúc hay thức khuya, mẹ bày dì Cúc là ráng mỗi ngày tập bé ngủ sớm 15 phút rồi cứ tăng lên dần. Nhưng tất nhiên là phải đánh thức bé dậy sớm hơn 15 phút. Tuy nhiên, dì Cúc không tập được và đúng là bây giờ mẹ mới thấm thía là mẹ cũng không tập được. Vì một ngày con ngủ ít lắm. Chừng 2 lần và mỗi lần nửa giờ. Nhiều lúc mẹ chưa kịp làm gì hết thì con đã thức và bắt đầu quậy. Lắm khi mẹ cũng tự hỏi là năng lượng của con ở đâu ra mà con thức khuya đến thế. Và dĩ nhiên là khi con thức thì mẹ đâu thể lướt web hay làm gì được mà chỉ có thể vừa xem phim vừa canh chừng con. Kỷ lục là tối hôm qua con thức đến 12h30'.
Mẹ nhớ hồi anh Luân còn nhỏ chừng 2,5 tháng. Mẹ tập anh Luân tự ngủ một mình. Cứ đặt vào giường bảo Luân ngủ đi, mẹ đi ra khỏi phòng chừng 15 phút sau quay vào là thấy anh Luân ngủ rồi. Mẹ cũng muốn tập cho Cát Linh như vậy nhưng mà cách nuôi 2 con cũng rất khác nhau. Điển hình như Luân thức dậy thì bú xong, chơi rồi ngủ còn Cát Linh chỉ khi nào buồn ngủ mới chịu bú. Vì vậy mà làm sao mà tập con ngủ 1 mình được. Con toàn phải tu 1 bình, ngủ hẳn trên tay rồi mới đặt vào giường được. Nhiều lúc chẳng may sữa hết khi con sắp đi vào giấc mộng thì công trình cho con bú và ngủ trở nên công cốc. Mẹ phải làm sao đây? Lúc này ba đang nghỉ vacances nên có thể thức khuya cùng mẹ cho đỡ buồn chứ tháng sau ba đi làm và anh Luân đi học trở lại mà Cát Linh của mẹ cứ cái đà này thì thật là không có hợp lý tí nào!!!
Thế mới biết thông cảm cho các mẹ có con ngủ khuya và cũng biết là đừng nên khuyên ai chuyện gì khi mình chưa thật sự trải qua kinh nghiệm đó

mardi 7 août 2007

Cát Linh tròn một tuổi

Chỉ còn vài ngày nữa là Cát Linh tròn 1 tuổi, nên mẹ muốn ngồi đây ghi lại những gì mà con biết được lúc con tròn 1 tuổi và giữa Luân và Cát Linh có gì giống và khác nhau (chứ mẹ ko dám so sánh với người khác)
Biệt danh :
Cát Linh thường được mẹ gọi là yahourt. Không phải vì con thích ăn yahourt đâu nhe, mà vì con hay đổ mồ hôi lúc ngủ nên khi thức dậy mẹ nghe mùi chua lắm. Mẹ và anh Luân thường chọc là yahourt vì lúc đó bồng con thì con chua như yahourt vậy.:p
Luân không có biệt danh gì đặc biệt cả. Chỉ có lúc mới sinh Luân lấy móng tay cào mặt nên ba đặt tên là Tý Thẹo. Vì là đứa cháu đầu tiên nên bị bà ngoại và bà nội la quá chừng, và mẹ cũng thấy tên đó xấu quá nên không có kêu. Nhưng bà ngoại thì nhất định cứ gọi con là Tý Luân vì muốn gọi giống như anh Tý Sâu là con của cậu Khoa. Nhưng mà cái tên này cũng chỉ có bà ngoại gọi thôi chứ ko có phổ biến.
Thích sách vở: Có lẽ con nít nào cũng thích sách. Thứ nhất là thích lật và thứ 2 là thích xé sách.
Luân thì thích lật sách hơn nên sách của Luân để dành lại cho Cát Linh đọc đều còn nguyên vẹn. Nhưng khi chuyển giao quyền sở hữu sang cho em Linh thì ngày nào mẹ phải đem sách hay giấy báo đi vứt 1 lần. Vì em Linh xé và vứt sách đầy nhà. Cái này làm mẹ và anh Luân đau lòng lắm vì mẹ cũng vốn rất quí sách. Nhiều lúc thấy Luân ngồi ráp lại những cuốn báo Cát Linh xé rách, mẹ thấy thương Luân làm sao. Hy vọng Cát Linh lớn chút sẽ có ý thức như Luân nhe con.
Tính kiên nhẫn : Phải nói đây là 1 tính mà ít đứa bé nào có được. Vì con nít vốn hiếu động mà.
Lúc Luân bằng tuổi Linh, mẹ thường thán phục tính kiên nhẫn của Luân. Bởi Luân có thể ngồi hàng giờ trên đùi nghe mẹ kể chuyện. Mẹ kể hết chuyện này đến chuyện khác và Luân ngồi nghe. Tuy nhiên, Cát Linh thì khác, Cát Linh không đủ kiên nhẫn để ngồi nghe mẹ kể hết 1 trang sách. Con chỉ muốn bò ra đất chơi, trên tay con lúc nào cũng phải có cái gì đó để cầm nắm. Lúc nào con cũng muốn giật lấy sách rồi xé hay ngồi lên sách mà không cho mẹ kể chuyện gì.
Con biết gì? đây là cái mà mẹ đau đầu nhất. Vì mẹ vốn chỉ nhớ mang máng những gì tụi con biết cũng như mang máng Luân mọc răng vào tháng nào chứ mẹ thật tình không có ghi lại. Hôm trước nghe dì Tâm bảo bé Khoa mọc răng vào lúc 10 tháng 17 ngày, mẹ giật mình, sao mẹ không ghi lại chính xác cho con nhỉ. Vì với thời gian, làm sao mà mẹ có thể nhớ hết được tất cả các sự kiện của các con.
Tròn 1 tuổi, Luân chỉ biết bò. Luân bò nhanh lắm còn Cát Linh thì đã biết đứng, đi men và bước được vài bước rồi. Hồi đó mẹ mong lắm Luân biết đi nhưng tính Luân nhát lắm, cái gì cũng phải tập cho con cả. 8 tháng thì ba mẹ chờ mãi mà sao chẳng thấy con biết lật nên ba phải tập lật cho con. Tập cho Luân rút cái tay ra vì con không biết cách nào rút cái tay thứ 2 ra cả. Còn Cát Linh thì khác. Chừng 5 tháng là Cát Linh là lật và xoay đùng đùng rồi. Cái này có thể cũng chậm hơn các bé khác vì chị Thúy Hoàng con gái của cậu Khôi thì biết lật từ hồi 2,5 tháng khi gia đình mình về Việt nam thăm bà ngoại rồi.
Bye bye hay chi chi chành chành thì mẹ nghĩ chắc bé nào dưới 1tuổi cũng biết nhưng Luân thì biết hôn người khác lúc 8 tháng còn mẹ dạy hoài mà Cát Linh vẫn chưa biết hôn. Con chỉ chúi đầu vào mặt mẹ rồi dụi dụi và đòi ẳm thôi nhưng như vậy cũng làm mẹ mê mẫn lắm rồi.
Điều làm mẹ mệt nhất là Cát Linh rất nhõng nhẽo. Hồi đó lúc Luân được 10 tháng, mẹ nhiều hôm phải gửi Luân cho bà nội hoặc ba trông để mẹ đi học. Luân lúc đó không có đòi mẹ gì hết. Hôm nào mẹ đi học buổi sáng con và ba cũng đứng trước cửa mi gió và chào tạm biệt mẹ cả. Còn Cát Linh thì khác, Cát Linh cứ đeo bám lấy mẹ, đu lên vai mẹ giống như khỉ con đu khỉ mẹ vậy. Con không muốn mẹ giao con cho bất cứ ai ẳm dù đó là ba con. Nên mẹ khó lòng mà gửi con được chỉ thỉnh thoảng con vui con mới chịu ở với bà nội nhưng mẹ cũng phải đi thật nhanh hoặc để con chơi dưới bà thì chừng nửa tiếng là mẹ nhận được phone của bà với giọng thật là buồn cười "con đồng chí cự rồi, đồng chí đến đón con nhé!". Mẹ nghĩ đến viễn cảnh ngày con đi học, chắc là con bám lấy mẹ mà khóc chứ không có đứng từ xa nhìn mẹ mà khóc như anh Luân đâu nhỉ? Nhưng biết đâu được, có khi lúc đó con thấy anh Luân đi học, con thích đi học cũng nên.
Chuyện ăn của con cũng là chuyện đau đầu của mẹ. Vì con ăn ít lắm. Chừng nữa chén cháo xay và cũng không chịu ăn hủ đồ ăn bán sẳn nên mẹ lỉnh kỉnh nấu nướng cho con hơn là cho Luân. Hồi đó thấy Luân ăn ngon lắm, mẹ đã nghĩ nếu có đứa nữa chắc là sẽ không dễ ăn như Luân đâu. Ba con thì ít đút Luân ăn hơn nên bảo Luân kén ăn quá. Nhưng mẹ thấy hồi nhỏ Luân ăn giỏi lắm. Một hủ thức ăn hay 1 chén cháo và 1 hủ trái cây hay yahourt nữa. Còn Cát Linh thì chỉ nữa chén cháo thôi còn thì không có trái cây hay yahourt gì cả. Con là con gái nhưng không thích chua, còn Luân thì mê nhất là được cho 1 bình sữa yahourt.
10 tháng Luân kêu được papa và gọi papa có chủ định. Còn Cát Linh thì thỉnh thoảng con kêu papa nhưng là kêu chơi thôi, còn những lúc mẹ muốn con gọi thì miệng con lại ngậm cứng hay nói toàn tiếng Hàn Quốc. Tức cười là ngày đó Luân nhìn ai cũng gọi papa hết. Có lúc xem tivi trên đài 6 thấy có nam xướng ngôn viên đọc tin tức âm nhạc là Luân kêu papa. Ba con lúc đó tức lắm cứ la lên, ba đây nè chứ không phải người đó là ba đâu. Còn mẹ và cả nhà thì cười lăn lộn.

Chiến tích nhớ đời
Tròn 1 tuổi, chiến tích của con là làm bể bình bông chưng cây phát tài của ba. Cái bình bông này ba mua và chưng những cây phát tài ba mua từ năm này qua năm khác (cứ mỗi năm 1 cây) nên ba quí lắm. Cũng may là lúc bể nó, ba con không có ở nhà chứ không thì ba cũng tiếc đứt ruột.
Tròn 1 tuổi, chiến tích của Luân thì không nhằm vào đồ vật mà là bị thương một lằn dài ngay trán khi con chạy xe rùa theo mẹ khi mẹ cầm đồ ra balcon phơi. Và thêm 1 cái nữa là ngón tay trỏ của con bị ba đóng cửa tủ kẹp lại bầm tím. Lúc đó, mẹ xót xa lắm. Huhu... con trai của mẹ, mẹ nhằn ba cả ngày trời. Bà nội thì thương cháu nên muốn mẹ không nên để ba coi Luân 1 mình nữa.
Mẹ tìm rađiểm giống nhau duy nhất của 2 con là chậm mọc răng. 1 tuổi rồi mà 2 đứa chẳng có cái răng nào cả. Luân mọc răng đầu tiên lúc được 14 tháng. Rồi đến 18 tháng thì được 6 cái và cứ giữ hoài cho đến hơn 28 tháng thì đủ răng. Nhưng vì là đứa con đầu lòng nên mẹ sợ lắm, cứ hỏi bác sĩ hoài rằng sao con tôi chưa mọc răng, rồi thì đọc trên webtretho thấy 1 số mẹ bảo rằng phải đem con đi mổ, rạch nướu vì nướu cứng quá răng không đâm ra được. Mẹ nghe hoảng quá nhưng bác sĩ bên này bảo cứ kiên nhẫn chứ không lẽ rạch nướu con à. Có ai trên đời này không mọc răng đâu. Nhờ vậy mẹ an tâm chờ răng con mọc.
Bây giờ Cát Linh cũng vậy, miệng cười vẫn móm mém nhưng không còn đem đến cho mẹ sự sợ hãi nữa mà chỉ là sự chờ đợi.