lundi 17 septembre 2007

Ăn vạ

Dạo này Cát Linh có tật ăn vạ. Hễ đòi không được, lấy không tới, đang chơi đồ chơi nguy hiểm bị ba, mẹ hay anh Luân giành lại là khóc ré lên. Nếu khóc đơn thuần không thôi thì còn đỡ đằng này cô nàng lại giãy đành đạch, nằm dài ra sàn hay ra thảm khóc lóc thảm thiết. Mẹ gớm nhất là em còn lấy tay chà nước mắt rớt dưới sàn nữa. Huhuhu...mẹ sợ quá vì anh Luân không hề có tật ăn vạ này. Có hôm mẹ dỗ dành nhưng có lúc mẹ cũng để khóc một lúc rồi tự động nín.
Mẹ nhớ có nhiều lần dẫn Luân đi siêu thị. Có những món đồ chơi Luân rất thích nhưng mẹ bảo mẹ không có tiền mua (mẹ không muốn Luân có tật vòi vĩnh trong siêu thị). Nhưng mẹ hỏi nếu Luân đồng ý thì mẹ cho cầm chơi ra đến quầy trả tiền thì trả đồ chơi lại. Luân đồng ý và không bao giờ vi phạm qui ước. Nhưng mẹ sợ mai mốt Cát Linh chắc chắn đã cầm là không bao giờ chịu trả mà sẽ ăn vạ khóc rống lên ngoài siêu thị.
Con giống ai thế? Luôn là câu hỏi trong đầu mẹ. Chắc chắn là không giống ba rồi vì ba hiền lắm chỉ cộc tính thôi. Mẹ xét cả nhà thấy con có nhiều nét giống mẹ nhưng chẳng lẽ mẹ dữ như thế sao? Cái hình này nhìn con bặm trợn quá nên thay vì lồng khung công chúa cho con mẹ chọn khung Simplet là chú lùn thứ 7 trong câu chuyện Bạch Tuyết 7 chú lùn.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire