Tôi vẫn thường thờ ơ mỗi khi xem một bộ phim mà trong phim có câu một hay vài năm sau với dấu ba chấm được đặt ngay sau đó. Thế mà, khi sau khi đọc xong "Em ở đâu?" của Marc Levy, tôi bỗng thắt lòng với những dòng chữ như thế. Bởi cảm xúc ẩn giấu đằng sau ba chấm lửng nhỏ xíu đó chắc có lẽ chỉ có ai biết được sự chờ đợi có thể làm cho người ta cảm thấy cô đơn đến chừng nào mới có thể hiểu nổi sự mông lung và dằng dặc được gói gọn trong vài con chữ đơn giản như vậy....
Đọc "em ở đâu?" tôi thấy tiếc khi nhìn thấy tình yêu của Susan và Philip cứ chết dần theo những lần "một năm sau" đó. Tình yêu của họ thật đẹp, thật tự nhiên, lớn lên từ tình bạn kéo dài đến khi họ chia tay nhau lần đầu là 19 năm, để Susan - 21 tuổi, tình nguyện theo chương trình của tổ chức Peace Corps đến giúp đỡ cho Honduras, một đất nước nghèo ở vùng Trung Mỹ, luôn chịu ảnh hưởng bởi bão lụt và thiên tai. Điểm mốc của câu chuyện là chiếc bàn trong quán bar, nơi họ chia tay và gặp lại, vẫn nằm đó tồn tại qua bão giông...
Susan như con sâu muốn vươn ra khỏi cái kén chật chội của mình, chờ đến ngày được thành bướm để thực hiện ước mơ luôn cháy bỏng trong cô từ sau tai nạn xe hơi đã cướp đi sinh mạng của ba mẹ mình.
"Chăm sóc cho người khác là một lý do thật sự để em thấy mình đang sống" hay "chỉ có nỗi đau khổ của người khác là điều duy nhất thu hút em, như thể nó giúp em chạy trốn sự đau khổ, thay vì đối diện với nó"
Cô luôn trăn trở "Nói em nghe đi, Philip, nói em nghe đi, tại sao những cường quốc chúng ta gửi hàng đại đội đi tham chiến nhưng chúng ta chỉ cử vài nhúm người đến cưú mạng sống của các trẻ em? Phải mất biết bao nhiêu thời gian nữa, chúng ta mới học được điều hiển nhiên đó?"
Chính sự trăn trở và ngọn lửa hừng hực muốn giúp đỡ người khác của cô đã níu giữ cô lại Honduras hết năm này đến năm khác và thiêu trụi lòng kiên nhẫn của Philip. Phải chăng trong tim cô có đủ chỗ để yêu thương người khác chỉ không đủ chỗ để yêu thương chính mình để rồi cố nén tiếng khóc òa, cô chạy ra khỏi nhà thờ trong đám cưới của Philip trong tiếng tuyên bố của linh mục "Ai biết cuộc hôn nhân này có ngăn trở gì, xin lên tiếng ngay bây giờ, nếu không sẽ phải im lặng vĩnh viễn...".
"Em ở đâu?" không chỉ là câu hỏi đặt riêng cho Susan qua những lá thư mà Phillip viết cho cô, những thói quen nhỏ nhặt luôn tìm nơi cô sống ngay cả trên chuyến bay anh đi cùng với vị hôn thê của mình.
"Em ở đâu?" còn là câu hỏi cho Mary, vợ của Philip, khi cô đứng giữa căn nhà với lớp vỏ bề ngoài hạnh phúc nhưng tận sâu trong tim của người đàn ông cô yêu vẫn luôn có hình bóng của một người phụ nữ khác.
Xét ở góc độ phiến diện, với tình yêu dành cho Susan từ đầu câu chuyện, lúc đầu, tôi không có nhiều thiện cảm với Mary. Nhưng cô ấy đã chinh phục tôi, bởi không giống như Susan, những cơn bão mà Mary trải qua không chịu áp lực của thiên nhiên mà xuất phát từ chính bên trong cô, từ những dư luận của xã hội, là sự đố kỵ, ích kỷ mà người nào cũng có nhưng điều quan trọng nhất là cô đã vượt lên nó để yêu thương người khác mà không ai khác hơn chính là Lisa, con gái của Susan.
Tôi khâm phục sự mạnh mẽ và quyết đoán khi cô giúp Lisa đối đấu với nỗi sợ hãi để vượt qua nỗi sợ hãi do ám ảnh của những cơn bão ở Honduras. Tôi thích cách cô trở thành người "mẹ" để hướng dẫn Lisa trong ngày trở thành thiếu nữ, nghe Lisa tâm sự về người con trai đầu tiên của mình... và tôi nhớ mãi lời cô nói với Lisa "Cô là điều mâu thuẫn của cháu. Cô sẽ không bao giờ trở thành mẹ cháu, nhưng cháu sẽ mãi mãi là con gái của cô”...
Đúng, Philip nói đúng, Susan không cần cảm ơn anh. Hãy cảm ơn Mary, người đã vượt qua chính mình, cố gắng hết lần này đến lần khác, để yêu Lisa bằng cả trái tim.
Tôi không trách gì Philip cả. Anh không có gì sai khi không cùng đi với Susan đến Honduras hay thậm chí đến đó chỉ để ghé thăm cô, bởi như vậy không phải là anh. Anh có quyền chọn lựa cuộc sống của mình, anh đã chờ cô 4 năm với những lá thư tràn đầy yêu thương. 4 năm với ba lần "ba chấm lửng cho đến năm sau" đủ bào mòn lòng kiên nhẫn của anh khi mỗi lần họ gặp lại chỉ vẻn vẹn 2 tiếng đồng hồ, chỉ đủ thời gian để ngồi ngay cái bàn của họ trong quán bar để chờ chuyến bay kế tiếp. Anh không có lý tưởng như Susan nên anh có quyền cảm nhận tình yêu theo cách của mình khi anh giải thích với Susan là "khi con tim anh không bị đè nặng suốt cả ngày vì sự vắng mặt của cô ấy, bởi vì anh biết rằng buổi tối anh sẽ gặp lại cô ấy. Anh không nhìn vào điện thoại suốt cả buổi chiều và tự hỏi ai trong hai người đã gọi điện lần gần nhất. Anh không phải lo lắng khi mình đã chọn nhà hàng hay trong cách ăn mặc, hay nói một điều gì khiến cho cô ấy giữ mãi một định kiến. Khi ngủ bên cô ấy, mỗi buổi sáng thức dậy, anh không phải lo thắt lòng bởi anh biết khi mở mắt ra, anh sẽ nhìn thấy cô ấy nằm gọn trong lòng anh. Anh không sống trong sự chờ đợi, anh sống trong giờ khắc hiện tại..."
Gấp sách lại, tôi thấy tiếc cho Susan, nhưng có lẽ cô ấy sẽ luôn là một con ngựa không muốn dừng cương. Với Susan, “yêu một người lại có thể khiến cho người ta sợ hãi đến mức chạy trốn” – bất chấp sự khuyên giải của Philip “yêu không phải là từ bỏ tự do của mình, mà là mang đến cho nó một ý nghĩa”.
Nhưng nếu cô đến với Philip, tôi sẽ không có cơ hội được biết đến Mary, người đã làm tôi đồng cảm và hồi hộp vì sợ mất Lisa khi Susan bỗng nhiên quay trở về sau 10 năm mà người ta cứ ngỡ rằng cô ấy đã bị chết trong một cơn bão ở Honduras.
Gấp sách lại tôi thấy hài lòng về cách chọn lựa số phận của mỗi người. Với Susan, cô có thể không hòan thành trách nhiệm làm mẹ của mình với Lisa nhưng cách chọn lựa buông tay của cô không phải bà mẹ nào cũng làm được. Với Philip, anh không cần đến nhà thờ vào mỗi chủ nhật nhưng đủ nhân ái để nhận nuôi Lisa và yêu Lisa như chính con ruột mình. Với Mary, có thể nói nhờ có người làm điểm tựa như cô mà gia đình ấy mới tồn tại và hạnh phúc qua những cơn giông bão.
Gấp sách lại, tôi vẫn còn nhớ mãi chiếc bàn trong quán bar, ở nhà ga số 1 sau khi đi hết chiếc thang cuốn bên tay phải, nơi có thể nhìn thấy đường băng, thấy những chuyến bay đến và đi trong cuộc đời...
Cảm ơn Marc Levy với "Em ở đâu?" đã cuốn hút tôi như một trò chơi chữ mà những mảnh ghép của nó là số phận của những nhân vật trong truyện được nối nhau như một mắc xích. Với tôi, "Em ở đâu?" còn là một triết lý - hãy sống bằng cả trái tim với những người thân yêu bên cạnh bạn nếu bạn không đủ lý tưởng để làm những việc cao cả.
Cảm ơn Christine đã giới thiệu và muốn tôi viết một chút gì đó sau khi đọc xong tác phẩm này...