vendredi 31 août 2012

Ba chấm lửng đến năm sau





Tôi vẫn thường thờ ơ mỗi khi xem một bộ phim mà trong phim có câu một hay vài năm sau với dấu ba chấm được đặt ngay sau đó. Thế mà, khi sau khi đọc xong "Em ở đâu?" của Marc Levy, tôi bỗng thắt lòng với những dòng chữ như thế. Bởi cảm xúc ẩn giấu đằng sau ba chấm lửng nhỏ xíu đó chắc có lẽ chỉ có ai biết được sự chờ đợi có thể làm cho người ta cảm thấy cô đơn đến chừng nào mới có thể hiểu nổi sự mông lung và dằng dặc được gói gọn trong vài con chữ đơn giản như vậy....

Đọc "em ở đâu?" tôi thấy tiếc khi nhìn thấy tình yêu của Susan và Philip cứ chết dần theo những lần "một năm sau" đó. Tình yêu của họ thật đẹp, thật tự nhiên, lớn lên từ tình bạn kéo dài đến khi họ chia tay nhau lần đầu là 19 năm, để Susan - 21 tuổi, tình nguyện theo chương trình của tổ chức Peace Corps đến giúp đỡ cho Honduras, một đất nước nghèo ở vùng Trung Mỹ, luôn chịu ảnh hưởng bởi bão lụt và thiên tai. Điểm mốc của câu chuyện là chiếc bàn trong quán bar, nơi họ chia tay và gặp lại, vẫn nằm đó tồn tại qua bão giông...

Susan như con sâu muốn vươn ra khỏi cái kén chật chội của mình, chờ đến ngày được thành bướm để thực hiện ước mơ luôn cháy bỏng trong cô từ sau tai nạn xe hơi đã cướp đi sinh mạng của ba mẹ mình.

"Chăm sóc cho người khác là một lý do thật sự để em thấy mình đang sống" hay "chỉ có nỗi đau khổ của người khác  là điều duy nhất thu hút em, như thể nó giúp em chạy trốn sự đau khổ, thay vì đối diện với nó"

Cô luôn trăn trở "Nói em nghe đi, Philip, nói em nghe đi, tại sao những cường quốc chúng ta gửi hàng đại đội đi tham chiến nhưng chúng ta chỉ cử vài nhúm người đến cưú mạng sống của các trẻ em? Phải mất biết bao nhiêu thời gian nữa, chúng ta mới học được điều hiển nhiên đó?"

Chính sự trăn trở  và ngọn lửa hừng hực muốn giúp đỡ người khác của cô đã níu giữ cô lại Honduras hết năm này đến năm khác và thiêu trụi lòng kiên nhẫn của Philip. Phải chăng trong tim cô có đủ chỗ để yêu thương người khác chỉ không đủ chỗ để yêu thương chính mình để rồi cố nén tiếng khóc òa, cô chạy ra khỏi nhà thờ trong đám cưới của Philip trong tiếng tuyên bố của linh mục "Ai biết cuộc hôn nhân này có ngăn trở gì, xin lên tiếng ngay bây giờ, nếu không sẽ phải im lặng vĩnh viễn...".

"Em ở đâu?" không chỉ là câu hỏi đặt riêng cho Susan qua những lá thư mà Phillip viết cho cô, những thói quen nhỏ nhặt luôn tìm nơi cô sống ngay cả trên chuyến bay anh đi cùng với vị hôn thê của mình.

"Em ở đâu?" còn là câu hỏi cho Mary, vợ của Philip, khi cô đứng giữa căn nhà với lớp vỏ bề ngoài hạnh phúc nhưng tận sâu trong tim của người đàn ông cô yêu vẫn luôn có hình bóng của một người phụ nữ khác.

Xét ở góc độ phiến diện, với tình yêu dành cho Susan từ đầu câu chuyện, lúc đầu, tôi không có nhiều thiện cảm với Mary. Nhưng cô ấy đã chinh phục tôi, bởi không giống như Susan, những cơn bão mà Mary trải qua không chịu áp lực của thiên nhiên mà xuất phát từ chính bên trong cô, từ những dư luận của xã hội, là sự đố kỵ, ích kỷ mà người nào cũng có nhưng điều quan trọng nhất là cô đã vượt lên nó để yêu thương người khác mà không ai khác hơn chính là Lisa, con gái của Susan.

Tôi khâm phục sự mạnh mẽ và quyết đoán khi cô giúp Lisa đối đấu với nỗi sợ hãi để vượt qua nỗi sợ hãi do ám ảnh của những cơn bão ở Honduras. Tôi thích cách cô trở thành người "mẹ" để hướng dẫn Lisa trong ngày trở thành thiếu nữ, nghe Lisa tâm sự về người con trai đầu tiên của mình... và tôi nhớ mãi lời cô nói với Lisa "Cô là điều mâu thuẫn của cháu. Cô sẽ không bao giờ trở thành mẹ cháu, nhưng cháu sẽ mãi mãi là con gái của cô”...

Đúng, Philip nói đúng, Susan không cần cảm ơn anh. Hãy cảm ơn Mary, người đã vượt qua chính mình, cố gắng hết lần này đến lần khác, để yêu Lisa bằng cả trái tim. 

Tôi không trách gì Philip cả. Anh không có gì sai khi không cùng đi với Susan đến Honduras hay thậm chí đến đó chỉ để ghé thăm cô, bởi như vậy không phải là anh. Anh có quyền chọn lựa cuộc sống của mình, anh đã chờ cô 4 năm với những lá thư tràn đầy yêu thương. 4 năm với ba lần "ba chấm lửng cho đến năm sau" đủ bào mòn lòng kiên nhẫn của anh khi mỗi lần họ gặp lại chỉ vẻn vẹn 2 tiếng đồng hồ, chỉ đủ thời gian để ngồi ngay cái bàn của họ trong quán bar để chờ chuyến bay kế tiếp. Anh không có lý tưởng như Susan nên anh có quyền cảm nhận tình yêu theo cách của mình khi anh giải thích với Susan là "khi con tim anh không bị đè nặng suốt cả ngày vì sự vắng mặt của cô ấy, bởi vì anh biết rằng buổi tối anh sẽ gặp lại cô ấy. Anh không nhìn vào điện thoại suốt cả buổi chiều và tự hỏi ai trong hai người đã gọi điện lần gần nhất. Anh không phải lo lắng khi mình đã chọn nhà hàng hay trong cách ăn mặc, hay nói một điều gì khiến cho cô ấy giữ mãi một định kiến. Khi ngủ bên cô ấy, mỗi buổi sáng thức dậy, anh không phải lo thắt lòng bởi anh biết khi mở mắt ra, anh sẽ nhìn thấy cô ấy nằm gọn trong lòng anh. Anh không sống trong sự chờ đợi, anh sống trong giờ khắc hiện tại..." 

Gấp sách lại, tôi thấy tiếc cho Susan, nhưng có lẽ cô ấy sẽ luôn là một con ngựa không muốn dừng cương. Với Susan, “yêu một người lại có thể khiến cho người ta sợ hãi đến mức chạy trốn” – bất chấp sự khuyên giải của Philip “yêu không phải là từ bỏ tự do của mình, mà là mang đến cho nó một ý nghĩa”.

Nhưng nếu cô đến với Philip, tôi sẽ không có cơ hội được biết đến Mary, người đã làm tôi đồng cảm và hồi hộp vì sợ mất Lisa khi Susan bỗng nhiên quay trở về sau 10 năm mà người ta cứ ngỡ rằng cô ấy đã bị chết trong một cơn bão ở Honduras.

Gấp sách lại tôi thấy hài lòng về cách chọn lựa số phận của mỗi người. Với Susan, cô có thể không hòan thành trách nhiệm làm mẹ của mình với Lisa nhưng cách chọn lựa buông tay của cô không phải bà mẹ nào cũng làm được. Với Philip, anh không cần đến nhà thờ vào mỗi chủ nhật nhưng đủ nhân ái để nhận nuôi Lisa và yêu Lisa như chính con ruột mình. Với Mary, có thể nói nhờ có người làm điểm tựa như cô mà gia đình ấy mới tồn tại và hạnh phúc qua những cơn giông bão.

Gấp sách lại, tôi vẫn còn nhớ mãi chiếc bàn trong quán bar, ở nhà ga số 1 sau khi đi hết chiếc thang cuốn bên tay phải, nơi có thể nhìn thấy đường băng, thấy những chuyến bay đến và đi trong cuộc đời...

Cảm ơn Marc Levy với "Em ở đâu?" đã cuốn hút tôi như một trò chơi chữ mà những mảnh ghép của nó là số phận của những nhân vật trong truyện được nối nhau như một mắc xích. Với tôi, "Em ở đâu?" còn là một triết lý - hãy sống bằng cả trái tim với những người thân yêu bên cạnh bạn nếu bạn không đủ lý tưởng để làm những việc cao cả.

Cảm ơn Christine đã giới thiệu và muốn tôi viết một chút gì đó sau khi đọc xong tác phẩm này...

samedi 23 juin 2012

Ai bảo vệ ai?


Thứ 6 mấy tuần trước, vừa đón CL ra khỏi lớp là em mếu máo đưa chân cho mẹ xem 1 mảng đỏ đã được cô giáo xử lý vết thương và dán băng khử trùng. Mẹ hỏi tại sao thì CL nói

-  "Tại Jimmy xô CL từ trên xe đạp xuống. CL nói CL pas assez jouer (chơi chưa đủ) nhưng Jimmy tát vô má CL vầy nè rồi xô CL xuống xe, Jimmy còn nói maman ko có đẹp, nhưng mà CL tức quá CL pousser (đẩy) Jimmy luôn. CL nói maman của Jimmy mới là ko có đẹp" Khụ khụ... em "ăn miếng trả miếng" đâu có thua ai. Mẹ nghe xong hỏi "Rồi cô giáo nói sao? CL có méc cô không?" 

- Có chứ, CL khóc vì đau quá mà Jimmy chạy mất tiêu cô giáo đâu có la Jimmy được. 

Nói đến đây CL hùng hổ kéo tay mẹ đi đến phía Jimmy. Phải nói Jimmy là 1 cậu bé rất hay đánh bạn, khá ngỗ ngược. Từ 2 năm nay, ba mẹ Jimmy được hiệu trưởng mời lên không biết bao nhiêu lần do bạn ấy chán học rồi xô bàn, đánh bạn. Có phụ huynh nọ có con bị Jimmy đánh hòai trong sân đã gặp mẹ của Jimmy và đòi kiện ra police. Những chuyện như vậy, ba Jimmy xử lý rất thô bạo nên các bà mẹ VN ai cũng sợ cả. (Jimmy là con của 1 gia đình VN). Mẹ chưa kịp phản ứng gì thì CL đã đến trước mặt ba của Jimmy và nói 

- Chào bác H, hôm nay ở ngòai sân Jimmy đánh CL, xô CL té trầy đầu gối. Rồi em đưa chân ra cho ba Jimmy xem. 

- Ba Jimmy tròn xoe mắt nhìn rồi bảo "Được rồi, bác sẽ la Jimmy nhe. Jimmy xin lỗi bạn đi" 

Jimmy tất nhiên lý nhí xin lỗi CL. Mẹ thấy tình huống cũng ko đến nỗi nào nên định kéo CL đi, không ngờ em quay lại nói với Jimmy "T'as vu. Je t'ai dit déjà, je vais dire à ton papa mais tu ne crois pas" ("Bạn thấy đó, mình nói rồi là mình sẽ méc ba bạn mà bạn không tin"). Trong lòng maman bội phục CL vô cùng!!!

*****

Về nhà, trong bữa cơm trưa, CL kể lại cho Luân nghe chuyện CL bị bắt nạt và việc CL "xử" Jimmy như thế nào thì mẹ nghe Luân xịt mũi. Hỏi con có chuyện gì thì Luân bắt đầu rơm rớm nước mắt kể trong trường có đứa hay chạy theo đánh Luân, nó và 1 đứa bạn nữa giật mắt kiếng của Luân, mỗi lần Luân thấy nó thì Luân trốn nhưng nó cứ tìm Luân để đánh. Nghe đến chuyện giật mắt kiếng thì cũng bực nhưng ráng đè xuống hỏi con có chọc gì bạn ấy ko? và bạn ấy học lớp mấy?

- Không, Luân ko có chọc. Luân chơi với Mikael nhưng 2 đứa đó chạy đến rượt rồi Luân chạy. Sau đó 1 đứa bắt được Luân còn đứa kia thì giật mắt kiếng. Cứ ra chơi là tụi nó làm vậy, mấy tháng nay rồi. 2 đứa đó học lớp 3. 

- Học lớp 3??? (Con mình học lớp 4. Một đứa học lớp 4 mà bị 2 đứa học lớp 3 đuổi chạy. Thiệt chẳng ra làm sao, mà mẹ không dám nói!!!) 

- Pourquoi tu ne dis pas à ton maître ou dis à son père? Tu ne sais pas comment te proteger, en faite. CL nói (tại sao anh không nói với thầy hay ba của bạn đó? Anh thiệt không biết cách tự bảo vệ mình)

- Bạn Luân đến nói với thầy nhưng thầy không nói gì cả, còn ba của nó thì Luân ko biết. Sáng nay tụi nó cũng giật mắt kiếng của Luân.

Mẹ ôm 1 bụng tức, 1 bụng tức cười nhưng phải can thiệp "Đúng rồi CL, trường anh Luân lớn rồi, đi học ko phải ai cũng có ba mẹ đưa đón nên Luân ko biết ba của bạn ấy là bình thường thôi. Mà sao con ko nói từ đầu, để chạy trốn sợ sệt bạn đó mấy tháng nay. Còn nói mà thầy ko có ý kiến gì thì để maman đến trường gặp bạn ấy. Lát trưa maman đi với con"

- Ne t'inquiète pas Luan. Năm sau CL lên CP, CL sẽ protège Luân. (Đừng lo anh Luân. Năm sau CL lên lớp 1, CL sẽ bảo vệ Luân)

- ????

***

Trưa hôm đó, ba mẹ đưa 2 đứa đến trường. Từ xa mẹ thấy 2 bạn mà Luân nói đi nghênh ngang, nón đội lệch sau ra trước. Nhìn bộ dạng 2 bạn này không thuộc type bạn chơi của Luân. Mẹ chị gọi 2 bạn đó lại, nói vài câu yêu cầu nếu muốn chơi với Luân thì làm bạn còn không thì để yên đừng chạy theo đánh và nhất là giật mắt kiếng Luân. 2 bạn đó lật đật xin lỗi rồi từ đó đến nay không thấy Luân nhắc vấn đề này nữa. 

Lên xe, ba mẹ nhìn nhau cười. CL làm mẹ nhớ đến ngày xưa khi mẹ bị 1 cậu bạn cùng lớp mẫu giáo ăn hiếp, nhốt vào nhà cầu. Mẹ sợ quá ra khỏi lớp méc với cậu Khoa. Câu không nói gì chỉ kêu mẹ nín khóc rồi đưa về nhà. Thế mà, ngày hôm sau đến đón mẹ, cậu hỏi "đứa nào?" mẹ không dám chỉ vì sợ cậu đánh nhau mẹ sẽ bị đuổi học. Cậu chẳng thèm hỏi mẹ, quay qua hỏi mấy bạn cùng lớp sau đó tiến đến nói vài câu. Kể từ đó về sau, bạn ấy hễ thấy mẹ là đi đường vòng, nếu tập nghi thức chung phải nắm tay thì chỉ dám đưa 1 ngón. Cho đến khi mẹ lên lớp 8, bạn ấy theo gia đình đi nước ngòai, trước khi đi tặng cho mẹ 1 tập thơ Tố Hữu mà bây giờ mẹ lạc mất tiêu rồi. 

Ba bảo "Sao anh thích tính của CL quá. Mình không phải lo lắng gì. Năm sau chắc phải cho Luân đi học võ chứ nó chẳng biết tự bảo vệ mình gì cả". Mẹ bảo "Có cho Luân học 100 thứ võ thì cũng vậy thôi. Tính Luân đã như thế rồi!"

 Ba mẹ thấy cuộc đời này thật thú vị vì ít ra ba mẹ được trải nghiệm cả 2 cung bậc từ sự trưởng thành của 2 đứa. Nếu nói ở Luân là 1 sự điềm đạm, nhường nhịn thì CL là điều ngược lại, em hùng hổ luôn muốn chiến thắng. Cái hay của em là trong khuôn khổ, không hỗn, và biết lập luận. 

Và vì là cuối tuần nên 2 vợ chồng lại rủ nhau đi uống cafe chờ đến giờ đón con. 

Bạn của mình ơi, nếu có đọc bài này thì ráng lo hòan thành nhiệm vụ đi nhe! Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!

giakohan wrote on Jun 12
CL rất có cá tính, Ba Mẹ không sợ con bị ăn hiếp rồi. Ước gì Lina cũng được như CL thì đỡ biết mấy. ( Mà Lina cũng sinh vào tháng 8 đó chị) hic...
tinhtri wrote on Jun 9
Đành "để tâm" thôi chứ sao dạy con đánh bạn được. Nhưng mà... vẫn ức em nhỉ! Chị thích CL, vậy đi mới chịu nổi cái đời này.
cdinh wrote on Jun 8
CL hay quá, chị thích cá tính của CL, rất mạnh mẽ tự lập và quyết đoán sau này, L thì mềm mỏng hơn hiền lành hơn. Nhưng đi học hay có mấy đứa dữ bắt nạt con mình thấy cũng bực ghê hen, nhiều khi không biết dạy tụi nhỏ sao nữa, nói méc cô hoài thì cô cũng ko muốn nghe mấy chuyện méc mỏ này, còn bảo tụi nó phản ứng lại thì không được, bảo bỏ lơ ko chơi với bạn ấy nữa cũng khó vì con nít mà, vậy chứ lại chơi lại với nhau ngay.
shqg wrote on Jun 8
Sao may cu " cham chot" tao hoai dzi? Coi bo may tuan tinh khau lam may buc xuc du qua ha? 😜. Thoi tu nay dung co bay dat tinh khau lam gi nua nhen🐯
mgjy wrote on Jun 8
Em phục CL quá chừng. Hihi... CL xử khéo quá đi.
laluli wrote on Jun 8
tinhtri said
Con đi học, con "ra đời", làm cha mẹ mình luôn mâu thuẫn trong lòng và nếp nghĩ em nhỉ. Con hiền lành quá thì bị bắt nạt mà mình lại không thể dạy con đánh bạn. Chuyện này hầu như ở đâu cũng có.

L sau này không phải lo nha, có nữ hiệp sĩ sát cánh, ráng chờ nha L! Nhưng mà hiện tại L bị như vậy không bỏ qua được đâu em.
 
Bữa đó em phải ra ám hiệu lắm thì L mới ko nỗi giận chứ ko là L dạy Luân đánh lại bạn rồi.

Em cũng hỏi thăm hoài xem bạn đó còn đuổi theo đánh Luân ko? Nếu còn thì mẹ sẽ vào trường gặp thầy. Nhưng sau đợt em "dằn mặt" đó thì hết rồi chị à. Mà em nhớ hồi Luân học mẫu giáo, em cũng "dằn mặt" bạn L 1 lần rồi. Haizz..., L đến lớn tụi em vẫn phải để tâm chị à!
laluli wrote on Jun 8
tuituhu said
Thương L. chưa! Đúng rồi, để sang năm CL lên học chưng trường CL bảo vệ L. cho! hihi, cái này hồi xưa lúc CL mới mấy tháng mà hình như được ai predicted rồi á! :) Chị thích cách cư xử của CL lắm. 
Luân hiền và nhát lắm chị à. Nói thiệt em nhìn L có cảm giác nó như 1 con mọt sách vậy đó. Những gì về học hành thì nhanh lắm nhưng đối với xã hội thì rù rù chán lắm! CL thì đúng là ngược lại, kêu ẻm đọc sách thì ẻm nói tối trước giờ đi ngủ mới đọc, bây giờ rảnh ẻm thích ngồi không chơi vả lại CL cũng đâu có biết đọc nhiều đâu...hahaha... hồi đó bằng tuổi CL là Luân đọc ron rót rồi!
laluli wrote on Jun 8
Haha!! Hoa hồng nước Pháp, có loại có gai, loại không có, CL là loại gai bự rồi! hihi:))
Dễ thương lắm, em thích vậy!:) Em không thích con em bị ăn hiếp, nên có gì Piggy cũng về kể em nghe, em dạy con cách tự bảo vệ tránh lần sau.:)
Em để ý, đứa nhỏ nào bị cận cũng hay bị bạn ăn hiếp như vậy, vì như là "nhược điểm" của mình vậy, nên chị cho L học võ để con có phản xạ tốt nhe chị! Không phải để "hung hăng", mà chỉ để tự tin chống trả thôi.:)
 
Chị nghe xong chuyện mà tức cười quá. Đúng là đứa nào biết tự bảo vệ mình thì từ nhỏ đã biết cách để ko bị ai ăn hiếp còn nếu đứa nào ko biết thì như Luân thì cha mẹ phải để mắt để tâm hơn em hén!

Chị cũng định năm sau cho Luân học võ có điều còn học bơi và L muốn học thêm bóng rổ nữa nên ko biết có thu xếp được giờ ko? Vùng chị ở thì chỉ dạy ngoại khóa ngày thứ 4 và thứ 7 thôi.
tinhtri wrote on Jun 8
Con đi học, con "ra đời", làm cha mẹ mình luôn mâu thuẫn trong lòng và nếp nghĩ em nhỉ. Con hiền lành quá thì bị bắt nạt mà mình lại không thể dạy con đánh bạn. Chuyện này hầu như ở đâu cũng có.

L sau này không phải lo nha, có nữ hiệp sĩ sát cánh, ráng chờ nha L! Nhưng mà hiện tại L bị như vậy không bỏ qua được đâu em.
tuituhu wrote on Jun 8
Thương L. chưa! Đúng rồi, để sang năm CL lên học chưng trường CL bảo vệ L. cho! hihi, cái này hồi xưa lúc CL mới mấy tháng mà hình như được ai predicted rồi á! :) Chị thích cách cư xử của CL lắm.
camillepiggy wrote on Jun 8
Haha!! Hoa hồng nước Pháp, có loại có gai, loại không có, CL là loại gai bự rồi! hihi:))
Dễ thương lắm, em thích vậy!:) Em không thích con em bị ăn hiếp, nên có gì Piggy cũng về kể em nghe, em dạy con cách tự bảo vệ tránh lần sau.:)
Em để ý, đứa nhỏ nào bị cận cũng hay bị bạn ăn hiếp như vậy, vì như là "nhược điểm" của mình vậy, nên chị cho L học võ để con có phản xạ tốt nhe chị! Không phải để "hung hăng", mà chỉ để tự tin chống trả thôi.:)
laluli wrote on Jun 8
dsmile80 said
Hihihi... em thích tính của CL quá, và thấy thương Luân, hiền lành hay bị thiệt thòi. 
CL cá tính mạnh mẽ hơn Luân nhiều em hén. Mỗi đứa có mặt mạnh mặt yếu nhưng viết chung lại thấy buồn cười quá!
Comment deleted at the request of the author.
laluli wrote on Jun 8
shqg said
Đang đọc ngon trớn tự dưng bị câu cuối làm tao sụp hố...

CL ơi, con làm dì G nhớ đến tuổi " thần tiên" của dì quá, ngày đó dì suốt ngày " nhe nanh" để bảo vệ các em của dì đó con à. Đúng là Luân " nhát" quá rồi, thôi ba mẹ cứ cho L đi học võ để phòng thân đi, nhỡ may mai mốt bị vợ quính cũng biết đường mà đỡ chứ chẳng lẽ lúc đó lại nhờ CL? Hihihi
Hahaha... sụp xong rồi đứng lên nhớ nhiệm vụ tao giao nhe!

Tao biết nhiều người sinh tháng 8, ko có ai hiền hết!
laluli wrote on Jun 8
lienrom said
Thằng J gặp phải thứ dữ hahahaha....Sau này ra đời ba mẹ không lo cho CL nhìêu mà sẽ phải lo cho L nhiều hơn đó vì tính của L điềm đạm, chứ không gai góc như hoa hồng nước Pháp kia hahahahaha

Sao đọc xong chị mắc cười quá QA ơi.
 
Đúng là J gặp phải thứ dữ chị hén! L hiền đến nỗi khờ luôn còn cái hoa hồng nước P thì đúng là ko ai ăn hiếp được.

Em gõ xong mà còn thấy tức cười nữa huống hồ là chị. Chuyện của tụi nhỏ đúng là rất ngây thơ chị hén!
dsmile80 wrote on Jun 8
Hihihi... em thích tính của CL quá, và thấy thương Luân, hiền lành hay bị thiệt thòi.
shqg wrote on Jun 8
Đang đọc ngon trớn tự dưng bị câu cuối làm tao sụp hố...

CL ơi, con làm dì G nhớ đến tuổi " thần tiên" của dì quá, ngày đó dì suốt ngày " nhe nanh" để bảo vệ các em của dì đó con à. Đúng là Luân " nhát" quá rồi, thôi ba mẹ cứ cho L đi học võ để phòng thân đi, nhỡ may mai mốt bị vợ quính cũng biết đường mà đỡ chứ chẳng lẽ lúc đó lại nhờ CL? Hihihi
lienrom wrote on Jun 8, edited on Jun 8
Thằng J gặp phải thứ dữ hahahaha....Sau này ra đời ba mẹ không lo cho CL nhìêu mà sẽ phải lo cho L nhiều hơn đó vì tính của L điềm đạm, chứ không gai góc như hoa hồng nước Pháp kia hahahahaha

Sao đọc xong chị mắc cười quá QA ơi.

jeudi 14 juin 2012

Chuyện linh tinh CL tập 6 - bắt bẻ


Sắp tới nhà mình có bạn trai của EC từ CAN qua chơi. Tối qua, trong giờ cơm, CL nói:

- Chừng nào DL đến reng chuông thì CL sẽ ra mở cửa, rồi kêu "tata, có DL đến". Tata sẽ từ trong phòng chạy ra kêu "oh, mon amour" rồi hôn chụt chụt... 

Sau đó, CL chớp mắt, tưởng tượng đến quên ăn cơm luôn.

- Hahaha...CL ơi là CL, con tưởng tượng hay quá hén. Nhưng không được kêu tonton bằng tên vì tonton lớn hơn con, tonton đâu phải là bạn con. Con phải gọi là tonton hoặc tonton DL.

- Thôi, gọi bằng DL đi. CL thích gọi bằng DL. Vì tata nhỏ hơn maman mà sao tata kêu maman là QA còn maman kêu tata là N. Tata và maman đâu phải là bạn đâu!!!!

Ba mẹ ú ớ vì bất ngờ, không biết nói sao, đành giải thích cho qua chuyện: "Vì maman trước khi lấy chồng là con út trong nhà, chưa có ai gọi bằng chị cả, nên khi tata kêu bằng chị thì maman thấy kỳ vì vậy mà tata và maman gọi nhau bằng tên nhưng như vậy là không đúng"

- Không đúng thì phải sửa, maman nói với anh Luân hoài là biết mình làm sai thì phải sửa đó!

Có người nào đó bằng tuổi maman ngồi cười đến không ăn cơm được luôn! haizzz.... CL ơi!

Maman và papa bây giờ bắt đầu tưởng tượng đến lúc CL biết yêu sẽ như thế nào? Nếu không cho ẻm đi chơi với bạn trai, ẻm sẽ phản ứng ra sao? Ẻm với mấy chuyện yêu đương này sao mà nhanh nhạy dữ vậy trời!!!

Bonus cái hình này, bà ngoại nói sao CL giống con trai, mẹ nói tại đi đạp xe đạp mà mặt áo đầm làm chi? Mà con mặt quần lửng đi học có 1 tuần là đã thấy mấy cái sẹo rồi!


Photobucket



lundi 4 juin 2012

Picture talks more than word


Fête des Mères 2012

Trình độ chụp hình của mẹ xuống đến thảm hại, lại lười nên chụp bằng di động ...

Quà tặng mẹ do CL làm. Luân lớn rồi nên ko có thủ công, chỉ thủ "miệng" thôi. 


Photobucket



 Photobucket


Bonus:

Photobucket

Lửa ở đâu?



Xin phép copy từ blog http://vanlam80.blogspot.fr/ ...cho người bạn rất thân của tôi!!!



"Lửa" là gì hả anh? Bỏ qua những định lý khoa học, triết học, sinh học gì đó. Với em, lửa là nóng - là rực - là bừng - là bỏng - là khao khát không nguôi.

Nhớ lửa, em nhớ "Trái tim Đan - Kô" - một truyền thuyết gây trong em nhiều suy tư ngày bé dại. Sau gần 20 năm tìm đọc lại, em tự hỏi "Phải chăng từ dạo Đan - Kô móc trái tim mình làm lửa cứu con người, thì trong chính những người đàn ông sau này lại trở nên "thiếu lửa" ? Bởi em nhận ra dường như cuộc đời của người đàn ông xét cho cùng là "Cuộc hành trình đi tìm lửa". Lửa công danh - Lửa sự nghiệp và Lửa tình...

Em giành góc nhỏ này để viết tặng anh câu chuyện về "ngọn lửa thứ 3" trong "cuộc hành trình" dài đăng đẳng ấy...
_______________________________________________________________

Anh gọi em là "Người đàn bà mang lửa". Ngọn lửa đã cháy quá nửa cùng anh trong cuộc đời sao vẫn còn hừng hực và rát bỏng. Nó thiêu đốt anh trong từng hơi thở, từng nhịp tim và từng đêm mình trong tay nhau.

Sống với anh, em không chỉ cảm giác mình là vợ, mà còn là cô nhân tình bé nhỏ. Chúng ta có với nhau cặp song sinh. Một trai thông minh, hài hước, cao to giống bố. Một gái xinh xắn, ngọt ngào, khéo léo giống Mẹ. Anh thường trêu em mỗi khi chúng ta nằm trong tay nhau "Lửa trong em đã làm anh phấn khích, vì thế em mới sinh đôi đấy cưng ạ!". Sau đó anh sẽ trao em một "đêm đầy lửa"...

Em sinh đứa thứ 3, cũng là lúc anh chuyển công tác vào Nam. Ngày anh đi, con mới tròn 1 tuổi. Tiếng gọi "Bố" chỉ ậm ờ nơi cổ họng chưa kịp thoát ra. Anh bảo "Anh vào trong ấy sẽ cố gắng để thu xếp cho Mẹ con em vào sớm. Anh phải ổn định nhà cửa đàng hoàng rồi mới dám đem Mẹ con em theo. Anh không muốn em và con phải chịu cực khổ.."

3 tháng...Anh về thăm. Anh vồ lấy em như kẻ đói lâu ngày gặp thức ăn trước mặt. Rồi anh chần chừ mãi chẳng chịu trở lại nơi làm việc..

6 tháng...Anh về thăm. Anh hôn phớt lên môi em và đi tắm nghỉ ngơi miệng thì than đói. Vẫn nụ cười ấy, vẫn đôi mắt ấy, vẫn vòng tay ấy nhưng sao em thấy không còn ghì chặt ..

1 năm...Anh về thăm. Anh mỉm cười nhìn em rồi bế con nựng nịu thay vì hôn em như trước kia. Đó là đêm đầu tiên trong cơn đê mê anh không còn gọi em là "lửa"...

Anh vẫn đi - về thăm mẹ con em, vẫn gọi phone mỗi ngày trò chuyện cùng con, vẫn nói với em lời nhớ nhung. Nhưng đã không còn gọi em là "lửa".

Một đêm trong lần anh về thăm để đưa mẹ con em theo anh, sau những hơi thở và nhịp tim gấp gáp, em thì thầm nửa đùa nửa thật bên tai anh "Sao anh không còn gọi em là lửa nữa nhỉ? Hay anh có lửa khác rồi? Khai thật "trẫm" sẽ khoan hồng!". Anh cười - nụ cười của một người đàn ông xa lạ "Em thật là! Chúng ta đâu còn trẻ nữa! Ngủ đi em, mai còn nhiều việc phải làm để tuần sau chuyển nhà mà.."

Anh ngủ. Tiếng ngáy nhẹ nhàng lướt qua tai em. Nhẹ như một cơn gió. Cơn gió đủ để em nhận ra "lửa" trong em đang lụi tàn...Không còn đủ sức nóng để bừng hay sáng lên khi gió lướt ngang qua...

*** *** ***

Anh gọi em là "Cô gái mang lửa". Ngọn lửa đã mang đến cho anh những kháo khao mới như thời trai trẻ. Ngọn lửa đánh thức trong anh những ham muốn cuồng nhiệt nhất của một người đàn ông. Và em thấy anh nói đúng! Bên anh, em có những đêm nồng say, bạo liệt. Em có thể nhận ra anh vẫn tràn đầy sinh lực như những chàng trai em từng yêu. Và hơn thế, anh luôn cho em cảm giác được "lửa" trong chính em...

Sống với anh, em cảm giác mình vừa là nhân tình, vừa là vợ. Dù trên danh nghĩa em không được như thế. Chúng bạn bảo em ngu. Em mặc! Em tự nguyện ở lại căn nhà anh thuê, lo cho anh mọi thứ như một người vợ, chỉ cần anh yêu em. Ai đó có thể nghi ngờ điểm xuất phát của tình yêu này. Em mặc! Chỉ cần anh hiểu và anh yêu em...Chỉ cần anh vẫn gọi em là "Cô gái mang lửa" đến cho cuộc đời anh...

Đã có những đêm em khóc trên tay mình, những đêm anh trở về tổ ấm thân thương. Đã có những ngày nắng em một mình đứng tần ngần trước cổng biệt thự nhà anh, chỉ để nhìn thấy người đàn bà ấy. Đã có những ngày mưa em lang thang trước cơ quan anh, chỉ để nhìn anh hối hả cầm ô bước vào chiếc ô tô bóng loáng, để lại trên mặt em những giọt nước tung tóe. Và sau đó là một dòng tin nhắn "Vợ anh ngồi trong xe nên không chào em được, em đừng giận. Tối anh rảnh sẽ ghé thăm em..Yêu cưng!xxx"

Anh đến thật. Một đêm tối trời, mưa giăng kín các lối đi. Em mở cửa và ngạc nhiên tròn xoe mắt. Có bao giờ anh đến muộn thế này đâu? Anh vồ lấy em khao khát, hơi men nồng nàn, cuốn phăng em bằng cơn mưa hôn, miệng không ngớt gọi em "cô gái mang lửa"..Em "cháy" rát bỏng trong tay anh như đã từng "cháy"...Trong đê mê em hỏi anh "Anh có yêu em không?". Anh rên rỉ trong từng hơi thở "Anh yêu em! Yêu quá đi mất! Cả đời này anh không thể hết yêu em..."
Em đã "cháy" đến khô cạn trong đêm hôm ấy...

Sáng ra, anh cuống cuồng "Sao anh ngủ muộn thế này? Sao em không gọi anh dậy? Trễ giờ làm rồi cưng!"

Điện thoại reo. Anh mở vội và chậm rãi nói "Anh ra ngoài sớm hóng mát. Sẽ về ngay thôi. Em mới về mệt thì nghỉ ngơi nhé..."

Anh ôm em thật chặt như sợ em khóc. Anh đều làm thế mỗi khi nghe xong điện thoại từ người đàn bà ấy. Anh thì thầm "Anh chỉ yêu mình em thôi..". Và em thấy mình vẫn có thể "cháy" mãi cùng anh như thế...

*** *** ***

Em đã nhìn thấy cô ấy qua tấm ảnh người bạn làm chung của anh trao cho em. Em đã nhìn thấy cô ấy lang thang trước cửa nhà chúng ta. Em đã nhìn thấy cô ấy đứng lặng dưới mưa những lần em đến đón anh. Và em đã ở trước căn nhà ấy để thấy anh từ trong đó bước ra vào lúc sáng sớm của ngày em bảo đi tỉnh thăm bà con...

Kì lạ...Em không đau lắm! Nó như điều em đã cảm nhận từ lâu. Và có lẽ vì cô ấy giống em thời son trẻ. Thưở chúng ta còn đưa đón nhau, khi thần sắc và tinh thần của em vẫn còn căng tràn, đầy nhựa sống. Ánh mắt ấy, làn da ấy, đôi môi ấy và cả cái thân xác lồ lộ kia. Đó chẳng phải là em của bao nhiêu năm về trước hay sao?

Chỉ có điều, em tự hỏi "Tại sao anh không bỏ em khi chúng ta không còn yêu nhau nữa? Tại sao cô gái kia vẫn tự nguyện sống cùng anh như thế? Tại sao em vẫn có thể chấp nhận khi biết được sự thật này?

Tại sao đàn bà chúng em đôi khi ngu muội và vớ vẩn đến thế? Tại sao?"

Và anh có thể trả lời em không. Rằng thứ "lửa" mà anh tìm thấy ở đàn bà chúng em thật ra là cái quái quỷ gì? Nếu không là những đóm "u linh" xuất phát từ những khát khao nhục dục? Nếu vậy thì cuộc hành trình kiếm tìm Lửa kia đến bao giờ mới kết thúc hả anh...

(Viết cho những người đàn ông mãi đi tìm Lửa...)



mercredi 9 mai 2012

Shock vì ai?


CL đi học về chạy vào nhà kêu to

-  Maman, je veux te dire un secret (Mẹ, con muốn nói cho mẹ nghe 1 bí mật)
- Bí mật? 
- Oui, nhưng maman đừng nói với papa hay ai hết nhe.
- Ừ, maman hứa. 
- Hôm nay, CL hun Delle.

Mẹ nghe có sóng đùng đùng trong đầu, nhưng chỉ cười hỏi. 
- Hun ở đâu?
- Không giống như papa và maman. CL chỉ hun ở má thôi, rồi Delle làm vầy. CL làm cử chỉ nhún vai.
- Cô giáo có thấy ko?
- Ko, lúc đó cô giáo đang kể chuyện. 

Mẹ shock tập 1. 

Mấy hôm sau mẹ hỏi "CL, con lớn chưa?". Vì bên nội em có kích thước hơi khiêm tốn nên em học đến năm cuối của mẫu giáo rồi mà chỉ cao hơn 1 bạn trong lớp mà bạn này lại học lớp petit tức là năm thứ nhất của mẫu giáo thôi. Mẹ biết vậy nên ráng tiêm vô đầu em rằng em đã lớn, ít ra em cũng bớt nhõng nhẽo hơn.
- Không biết.
- Không, CL phải nói là, con lớn rồi. 
- A, vậy hả? Vậy con lớn rồi maman. Mà con lớn thì có được để tóc dài ko?
- Được chứ, CL thích để tóc dài hả? Vậy mai mốt maman nói bà đừng cắt tóc đằng sau cho CL nữa nhe. Để tóc dài, maman sẽ thắt bím cho CL đi học, đẹp lắm.
- Ko, CL ko thích. Nhưng mà Delle nói là CL để tóc ngắn rất chou (dễ thương) nhưng Delle thích Aidelaide vì Aidelaide để tóc dài đẹp.

Ôi, lại Delle, Delle ơi là Delle! Mẹ CL đang shock toàn tập đây! 

Tiếng Việt ơi tiếng Việt


1. Buổi trưa, con gái đi học về đưa cho mẹ 1 hạt nectarine đã héo khô nói bạn Aidelaide tặng mẹ.
 Mẹ: Sao bạn con lại tặng mẹ?
Con gái: Tại bạn nói nó đẹp.
Mẹ: Nó đẹp? Nó nào? Aidelaide hả?
Con gái: Ko, là maman,  đẹp là maman đẹp! 


2. Buổi chiều, con trai đi học về mặt mũi quạu đeo. 
Mẹ: Luân bị gì?
Con trai: Con nhức mặt.
Mẹ: Nhức mặt, là sao? Hay đi rửa mặt đi, trời nắng quá!
Ba: Nhức chỗ nào?
Con trai chỉ lên trán!
Ba: Trời, ông thần ơi, đó là nhức đầu!

3. Buổi tối, sẳn có ông bà đến chơi nên mẹ xuống bếp lấy kem cho cả nhà, chồng phụ mang vào phòng khách cho mọi người. Múc được vài ly, mình quay qua bảo chồng "ly này của ba". Chồng mang vào phòng khách rồi xong chẳng thấy xuống phụ mang lên tiếp. Mình lục tục đem lên thì thấy chồng ngồi ăn tỉnh bơ cái ly hồi nãy trong khi ba chồng thì ngồi chờ. 
Vơ: Sao anh ăn ly của ba?
Chồng: hahaha...anh tưởng em nói ly đó của anh.
Vợ: Trời, em kêu anh bằng ba bao giờ!!!!

Ôi, tiếng Việt ơi tiếng Việt, từ sáng đến chiều mình tẩu hỏa nhập ma với tiếng Việt của nhà mình!!!!



vendredi 20 avril 2012

Mười năm và đồ cổ


Hôm qua, trong lúc ngồi nói chuyện với chồng về đồ cổ, tôi bảo nhớ hồi đó đến nhà cô L. mỗi lần ăn cơm, mỗi lần bày chén bát, cô hay kể cho tôi nghe giọng có lúc tự hào, có lúc tiếc nuối. Kiểu như cái chén này là quà cưới bạn cô tặng, cái dĩa này có từ lúc cô sinh đứa con thứ 2 mà ở vào thời điểm cô nói với tôi cũng hơn 10 năm rồi. Lúc đó tôi cứ nghĩ chắc do chồng cô mất sớm nên mỗi một kỷ niệm của quá khứ cô đều trân trọng và cô bảo có những kỷ niệm mà sau này có tiền cũng không mua lại được.

Chồng nghe xong rồi bảo "nhà mình cũng có nhiều đồ cổ, em cũng chắc có tính này nên không cái gì chịu bỏ đi cả làm mỗi lần dọn nhà anh tìm chỗ cất gần chết". Trời, làm sao bỏ được ví dụ bộ chén dĩa tuy đã xài từ hồi dọn nhà mà có bể cái nào đâu vẫn còn nguyên đó tính ra cũng hơn tuổi của Luân rồi. Có những thứ bể hoặc hư chỉ còn phân nữa như 2 cái ly và dĩa uống trà tata tặng cho hồi đám cưới giờ chỉ còn 1 ly 1 dĩa, cái đèn phòng ngủ đôi ba lần muốn thay nhưng cứ nghĩ là quà cưới nên vẫn giữ xài làm kỷ niệm dù bây giờ ra nhiều mẫu mã mới đẹp nhưng mua về cũng chỉ được coi là để xài thôi chứ đâu có kỷ niệm gì.

Chồng bảo " Em chỉ giỏi chèo khéo chống vì bình thường một món gì đó em mua về với thời gian vẫn còn xài được em cũng sẽ gán cho nó 1 kỷ niệm". Cái này thì tôi không cãi được nữa rồi. Nghĩ lại cái nhà mình nhỏ xíu mà mỗi một tờ giấy con vẽ nguệch ngoạc tôi cũng thèm được lưu lại nhưng rồi sau đó lại vứt đi vì không còn chỗ chứa cho những cái mới. Cứ nghĩ như mình ngày xưa của mình mỗi lần dọn nhà, đồ kỷ niệm lại bỏ đi 1 ít đến lúc qua Pháp chỉ đem theo vài thứ gọi là kỷ niệm thời con gái thậm chí có lúc soạn ra còn đem bỏ bớt vì kỷ niệm mình lưu lại bị rỉ sét hay bảo quản không tốt mà thấm nước.

- Nhưng ít ra cũng 10 năm rồi, phải ăn mừng chứ nhỉ? Đời người có mấy lần 10 năm, anh thấy đó những thư 10 năm trong nhà mình đều đã cũ, thêm nữa nhỡ như cuối năm nay tận thế thì mình cũng kỷ niệm được 10 năm rồi chứ nhỉ?

Chồng bảo "Anh nghĩ đâu có gì phải ăn mừng, thậm chí còn phải chia buồn nữa!"

- ?????!!!!!!!

- Bởi anh yêu em gấp 2 lần số 10 năm đó mà có đòi ăn mừng gì đâu. Trước và sau em, anh chưa từng yêu ai cả!

Tôi nhìn anh không nói được gì cả, thầm cảm ơn cuộc đời rong ruổi cho tôi cuối cùng gặp lại anh để thấy mình là người bắt đầu và mong là người hòan tất bức tranh mà anh vẽ cho cuộc đời mình. Nhưng tôi vẫn thấy tiếc cho anh bởi trước anh, tôi đã từng yêu để rồi mỗi lần thất tình, hết lần này đến lần khác, tôi lại như 1 tờ giấy sũng nước tìm anh mà than khóc. Thế mà anh vẫn bảo rằng "Nhớ em là sở thích của anh, chăm sóc cho em là niềm vui của anh và yêu em là việc làm cả đời của anh..." (câu này anh nói bằng tiếng P, chắc ko có dũng khí nói bằng tiếng V)

10 năm hay 20 năm, có quan trọng gì, tình yêu đó vẫn còn, với những ngày chúng ta đã có, liệu em và anh vẫn tin?

Đây có phải là câu tỏ tình hay nhất trong cuộc đời tôi không nhỉ? Nếu phải, liệu có cần phải đợi thêm 10 năm? 


samedi 17 mars 2012

1+1=3 Giải thích của con


Hôm qua, thầy hiệu trưởng đề nghị mẹ dự 1 giờ học ở lớp 5 (không phải lớp Luân) để xem học sinh lớp 5 thảo luận về bảo vệ môi trường. Vì thầy giáo Luân dạy lớp có cả học sinh lớp 4 và lớp 5, nên cuối giờ mẹ được dịp hỏi thầy 1 chút về bài khoa học mà các con học. Thầy bảo mẹ đừng lo lắng về hỏi xem Luân hiểu thế nào rồi nói cho thầy biết. Nói xong thầy đùa 1 câu làm mẹ chỉ muốn chui xuống đất. Thầy hỏi "madame, bà đang nghĩ cái gì vậy?"....hahaha.... merci thầy để về hỏi con cái đã.

Tối trong giờ ăn cơm, mẹ tranh thủ hỏi và nhờ con giải thích về bài giáo dục giới tính mà con học trên lớp. Đúng là mẹ quê 1 cục bị con bắt cái sai của mẹ nên phải xin lỗi bảo đúng là vấn đề này mẹ quá dỡ. Thôi, con cho mẹ mượn tập mẹ học chung với con mấy cái từ khoa học chứ mai mốt con nói mẹ chẳng hiểu gì cả. 

Ghi lại đây để thấy mình lúa mà mẹ nào muốn giải thích cho con có thể tham khảo luôn hén:

Luân nói bằng tiếng Pháp trộn với tiếng Việt vì mấy từ khoa học thì con không biết tên tiếng Việt nhưng mình dịch và tóm tắt ra luôn nhe. Tức là "Tinh trùng của người đàn ông nằm ở trong tinh hoàn. Mỗi khi người đàn ông faire l'amour (make love) với người đàn bà thì sẽ có rất nhiều tinh trùng được đưa vào trong ovule là tử cung của người đàn bà. Các tinh trùng này sẽ cố bơi đến đích. Nếu tinh trùng nào bơi nhanh nhất kết hợp được với trứng của người đàn bà thì quá trình này thành công và được gọi là phôi thai. Phôi thai lớn lên trong tử cung được người mẹ nuôi bằng cordon (dây rốn) sau 9 tháng thì mẹ sanh ra bébé"

Nghe xong mẹ thở phào, đúng là mẹ nghĩ tùm lum chứ con đâu có cần giải thích gì. Mẹ chỉ giải thích lại vụ XX và XY cho con thôi cũng nhằm làm mẹ nhớ thêm. 


vendredi 16 mars 2012

1+1=3 Giải thích sao cho con hiểu?


Phải ghi lại đây thôi vì chuyện này là kinh nghiệm về sự khác biệt và cũng để trưng cầu ý kiến những người bạn thân yêu của mình. 

Cách đây 3 tháng, Luân có 1 buổi đi xem phim với lớp. Về nhà, mẹ hỏi phim hay không, con kể là các bạn và cả con nữa ai cũng chạy ra chạy vô toilette, có đứa còn ói luôn. Hỏi ra thì biết con xem 1 phim phóng sự về sanh đẻ. Trong phim có cảnh phụ nữ trong phòng sanh rên la, máu me đầy mình... lúc đó mẹ chỉ nói:

- Sao các con chưa đủ lớn mà đã xem mấy phim đó, chẳng lẽ thầy không biết là sẽ chiếu phim đó sao?
- Trước đó tụi con có hỏi thầy nhưng thầy chỉ cười bảo không biết!
- À, thì ra vậy, mẹ nghĩ thầy biết rồi nhưng vì không muốn nói trước với tụi con thôi. Thực tình trước đó mẹ cứ nghĩ tụi con sẽ được xem phim Tintin chứ ko nghĩ là xem document nhưng chắc có lẽ là thầy có ý gì đó vì rạp đâu thể tùy tiện chiếu bất kỳ phim nào cho học sinh coi. Cái này chắc là nhà trường đã liên hệ trước với rạp để chiếu cái này cho tui con học. 

Chuyện nãy cũng trôi vào im lặng nhưng chừng 1 tháng nay lại là vấn đề hết sức buồn cười thậm chí đau đầu vì có hôm đang ngồi ăn Luân nói:

-  CL biết ko? 1+1 = 3 hahaha
Cát Linh dĩ nhiên là không hài lòng vì ít ra em cũng làm được toán trên dưới 30 rồi. 1+1 làm sao bằng 3 được. 
- Maman, anh Luân nói 1+1 bằng 3, bằng 2 mà! CL biết.
- Ừ, 1+1 bằng 2 tại anh Luân chọc CL đó. Mẹ phải dàn hòa nhưng Luân không chịu thua nên nói thêm.
- Không phải đâu, 1+1 tức là papa + maman bisous, bisous ra bébé. Papa là 1, maman là 1 bisous, bisous ra em bé là 3. 

Thôi chết rồi làm sao bây giờ. Mẹ phải bình tỉnh hỏi "Ai nói cho con biết, bạn nói hả? hay là con học ở trường?". "Con học ở trường" rồi Luân giải thích khi em bé trong tử cung của maman tháng đầu là bao nhiêu, tháng thứ hai cho đến tháng thứ 9 là bao nhiêu cm, cân nặng bao nhiêu. Quan trọng là sau khi tinh trùng gặp trứng trong tử cung mà thành thì sẽ sinh ra bébé. 

Mẹ không biết nói sao đành nói thật là hồi ở Vn mẹ không được học những cái này hình như lên đến lớp 12 mới học chút ít để biết và học qua di truyền học. Vấn đề này lớn lên rồi biết thôi thậm chí có người bạn đại học còn bảo đến lớp 10 còn nghĩ em bé được sinh ra từ nách! nhưng tụi con đã được học những điều này thì thực sự thấy VN mình quá thiếu sót về giáo dục giới tính. Sau đó, mẹ hỏi "con có được học làm cách nào mà có con trai con gái không?". Luân trả lời không nên mẹ giải thích về X và Y. Ở tinh trùng của đàn ông chỉ có X còn trong tử cung của phụ nữ có cả X và Y. Nếu tinh trùng X nào bơi nhanh kết hợp được với X trong tử cung của phụ nữ thì sẽ ra XX là con trai còn X kết hợp với Y thành XY sẽ ra con gái. 

CL ngồi gật gù rồi phán 1 câu: " A, CL biết rồi vậy CL là XY vì CL là con gái còn anh Luân là XX."
 Hahaha....sao chuyện làm toán hay học cái gì đó mẹ giải thích muốn khô nước miếng còn chuyện này nói là giải thích với anh Luân mà con hiểu nhanh dữ vậy!   

Ít hôm sau khi mẹ đang cùng ba làm thức ăn. CL chạy từ ngòai vào uống nước, tự nhiên sững người lại gượng gạo dù em thấy cảnh 2 người lớn hôn nhau không phải là ít lần mà dường như rất thường tình. Sau đó, mẹ nghe CL chạy vào phòng Luân. "Anh Luân, anh Luân, c'est fait, il y aura un bébé. Papa fait un bisous à maman" (Anh Luân, xong rồi, sắp có 1 em bé. Papa hôn maman)

Ba mẹ trợn mắt nhìn nhau. Nhưng Luân nói, ko phải đâu, maman có bébé ở dưới bụng còn bisous ở miệng mà! Bébé nằm trong ovule (buồng trứng) ở choupette đó!

Các bạn ơi, các bạn giải thích về chuyện này cho con như thế nào? Cho mình ý kiến với, mình đã không tránh né việc tinh trùng và noãn nhưng chuyện làm thế nào đễ tinh trùng gặp được noãn mình chỉ nói với Luân là vấn đề này con sẽ được học ở những năm sau vì bây giờ còn quá sớm để giải thích và con có thể hiểu được tất cả" nhưng mình vẫn thấy chưa thỏa đáng lắm vì thực ra với việc học của con mình luôn có xu hướng đi tận gốc nhưng vấn đề này đúng là không thể nói tận gốc vào lúc này được. 

Note: Mình nhầm rồi các bạn ơi. Chị Cỏ nói là XX là con gái còn XY mới là con trai. Kiến thức của mình bị hổng 1 lỗ bự bữa nào có dịp giải thích lại với con mới được....hahaha....
Chị Ròm cho cái link này, các bạn quan tâm vào đây xem nhé

http://www.webtretho.com/forum/f124/the-big-story-of-a-little-sperm-60523/

samedi 18 février 2012

Chuyện kể trích từ chương 37


Đúng 1h45', cô cùng 2 đứa nhỏ lật đật ra khỏi nhà kèm theo đó là tiếng thúc hối quen thuộc "Nhanh lên 2 đứa, trường sắp đóng của rồi. Mẹ cũng còn 1 việc phải làm cho xong chiều nay, mẹ đã hứa với thầy hiệu trưởng". Thế mà, xe vừa đến trường thì nhận được tin nhắn "3h anh chờ em ở cổng trường". Không có thời gian hỏi lại, cô lao vào phòng photocopy, có rất nhiều thứ cần phải hòan tất trước ngày cuối tuần.

3h kém 5 phút, cô nhìn thầy hiệu trưởng rồi thu dọn đồ đạc. Hôm nay, theo như lịch cô chỉ làm 1 tiếng thôi bài giảng của giáo viên lớp 2 cô đã photo để sẳn chỉ cần đến lấy là được. Thầy nhìn cô rồi chúc "bon week-end", cô vui mừng vọt ra cửa. Anh đã đứng đó sẳn.

- Để xe ở đây, anh đưa em đi ville cắt tóc.
- Em đâu có hẹn trước, mắc công đợi lâu lắm.
- Anh đã hẹn cho em hôm qua rồi, cắt tóc đi ngày mai là sinh nhật em. Chắc em cũng thích một chút mới mẻ.
- Hihi... anh cũng nhớ!
- Em nghĩ coi có bao giờ anh quên ngày này. Chỉ là giả bộ im lặng không nhắc với em thôi.

Vào tiệm cắt tóc, cô bảo anh có thể đi dạo 1 vòng nhưng anh nói anh thích ngồi đây đợi cô. Vừa cắt tóc cô vừa kín đáo quan sát anh, thấy anh ngồi đó lật vài tờ tạp chí xem một cách lơ đễnh rồi nhìn vào gương mĩm cười với cô. Hình ảnh này quen lắm, cô nhớ, hình như là lúc cô vừa sang sống chung với anh, anh cũng dắt cô đi cắt tóc. Tiền tỉa vài sợi tóc vì lúc đó cô để tóc tém hết 45 euro, cô đau khổ bảo "chắc phải để tóc dài thôi chứ mỗi lần cắt đau bụng quá!". Anh chỉ cười lấy tay xoa đầu cô bảo "mẹ anh hình như 4,5 tháng mới cắt 1 lần nhưng mà chừng nào em muốn đi cắt tóc thì cứ hẹn, anh dẫn em đi"...

Thời gian trôi qua, cô cũng đi cắt tóc vài lần. Đổi vài kiểu tóc và cuối cùng dừng ở kiểu tóc như hiện nay. Dài tới vai, tỉa so le phía sau dù cô mê mẩn bộ tóc xoăn dài nhưng tóc cô không thể nào uốn được vì cứ mỗi lần uốn thì tóc gần như hư hết cứ phải duỗi ra rồi dưỡng lại. Lại có lần trước khi sanh đứa con trai đầu tiên, anh dẫn cô đi cắt tóc, người thợ cắt tóc nhìn cô rồi hỏi:

- Kiểu này, dài đến đây, bà hài lòng chứ?

Cô ngắm nghía rồi gật đầu, cô nhìn sang anh, người thợ cắt tóc đùa "chắc là lúc nào, hay kiểu nào ông cũng hài lòng phải không?". Cô và anh cùng mĩm cười.

Không phải ít lần anh đưa cô đi cắt tóc, có lần thì tháp tùng theo 2 đứa nhóc. Anh dẫn chúng đi dạo để cô an tâm làm đẹp rồi hẹn giờ lại đón cô sau đó cả nhà đi ăn tối hay dạo phố, nhưng lần này anh chủ động hẹn tiệm cắt tóc để đưa cô đi. Anh bảo thỉnh thoảng anh thích sự riêng tư.

Cô ngồi yên trên ghế, tự mĩm cười, nhớ lần cô giận anh chạy ra tiệm cắt phanh mái tóc dài. Anh lúc đó trầm tư đứng ngòai cửa kính, im lặng đợi cô. Lúc đi ra cô cố tình đi lướt qua như không để ý, anh chạy theo cô xin lỗi nói lần sau có giận anh thì đừng hành hạ bản thân dù anh không phải thích cô để tóc dài. Có nhớ lúc đó mình định hung hăng rồi như bong bóng xì hơi cô cũng xin lỗi về cái chướng khí chẳng ra gì của mình, chỉ là buồn bực muốn đi tiêu tiền một chút cho vui thôi.

Cắt tóc xong đã gần 4h, cô lật đật nắm tay anh chạy xuống tầng hầm lấy xe. Anh níu tay cô lại bảo "không cần vội, anh đã xin cho tụi nhỏ ở thêm 1 tiếng chiều nay rồi. 5h chúng mới tan, bây giờ mình đi uống cafe đi". Cô trợn mắt sao mình không biết vậy kìa, anh làm hồi nào? Cô giáo của tụi nhỏ cũng không báo gì với cô cả, chẳng lẽ anh đã nói gì để các cô giáo cũng giữ bí mật cho anh. Anh đúng là làm cho cô một bất ngờ. Mà hình như năm nào sinh nhật cô anh cũng dành cho cô một bất ngờ chẳng bao giờ cô nắm bắt được. Không phải quà cáp mắc tiền nhưng bao giờ cũng là 1 ngày nghỉ phép ở nhà trong ngày sinh nhật cô. Anh không muốn cô cô đơn trong ngày này nhưng không bao giờ cô biết trước được là anh được nghỉ. Vì có hôm khi cô tỉnh giấc, thấy nhà cửa vắng hoe, cô nghĩ chẳng lẽ mình đón sinh nhật lần thứ 32 ở cái xứ lạnh lẽo này một mình buồn bã thế này sao? Nhưng biết làm sao được, công việc của anh không thể nghỉ bất kỳ lúc nào. Nhưng sao thế này, anh đi làm từ 5h sáng vậy mà bây giờ mùi cafe vẫn còn lãng đãng nơi đây. Trên bàn là croissant, máy cafe đã chuẩn bị pha bên cạnh là một cái bông hồng. Bán tín bán nghi, cô chạy đi tìm khắp góc nhà. Đến phòng cuối cùng cô thấy anh nín thở đứng nép sau cánh cửa, dưới chân là đôi giày đi làm vì anh sợ cô phát hiện anh ở nhà. Khỏi phải nói là cô vui mừng biết chừng nào. Anh như trẻ con muốn đem món quà là một bất ngờ cho cô. Cứ thế hết năm này qua năm khác cô phập phồng xem thử bất ngờ của năm nay là gì. Đôi lúc không chịu được cô hỏi "Năm nay anh tặng em cái gì? Có nghỉ phép không?" lần nào anh cũng cười trừ bảo cô ép anh vào đường cùn, sao không kiên nhẫn đợi thêm ít bữa sẽ biết đáp án.

Năm nay, sinh nhật cô nhằm ngày thứ bảy. Anh tất nhiên được nghỉ nên thứ 6 anh dành buổi chiều dẫn cô đi cắt tóc và uống cafe như thời cô và anh còn rảnh rỗi.

Vào quán quen thuộc, anh gọi 1 ly cafe đen và 1 ly capucino cùng 1 góc tarte aux pommes. Cô bảo mình không ăn hết vì sắp đến giờ cơm nhưng anh khoác tay ra hiệu "không hết để anh ăn". Thói quen này quen lắm, ở nhà hễ món nào ăn không hết hay không ngon miệng là cô đẩy sang anh đến nỗi tụi nhỏ cũng thành thói quen hay gào lên "đưa cho papa ăn đi, nếu Cát-Linh ăn không hết". Thế là đứa nhỏ đẩy cái bánh hay hủ yaourt đã muốn chảy nước sang đưa mắt nhìn anh. Anh có khi ăn được mím môi nuốt xuống vì sợ bỏ uổng có khi đành cho vào sọt rác vì nhìn không thể nào nuốt được.

Bổng nhiên, anh lên tiếng xóa tan bầu không khí yên lặng. Anh bảo "dạo gần đây anh thật hạnh phúc, thấy mình thích cuộc sống thế này. Em vui vẻ không buồn rầu suy sụp tinh thần vì những lý do vô cớ, còn anh thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh từ sự bình an của em. Cảm ơn em, luôn làm anh cảm thấy anh yêu em". Cô há hốc mồn, muốn nói gì đó mà không nói được. Cô vốn tự hào mình có nhiều từ hoa mỹ, biết cách giao tiếp hơn anh, thế mà ngẫm lại từ hồi làm vợ anh đến giờ ít khi nào cô nói những lời có cánh. Ngược lại, anh vốn ít lời lại rất thô kệch nhưng hễ lúc cần anh có thể nói rất trôi chảy những lời như thế. Thỉnh thoảng anh vẫn bảo anh biết mình cố gắng vì cái gì.

Là khi đi làm trong đêm tối khi cái lạnh ở bên ngoài đạt đến -20°C lúc đó cô và các con chuẩn bị lên giường ấm áp, anh bảo như vậy anh thấy an tâm vì chỉ có mình anh chịu lạnh mà anh chịu được.

Là khi anh về đến nhà, cô và các con vẫn ngáy o o không hay biết gì nhưng anh thấy an tâm là đêm qua ít ra không có ai trong nhà bị ốm. Và dường như cũng không còn sức để nghĩ thêm nữa anh chỉ muốn chui vô chăn để ngủ cùng cô.

Là khi anh đáp ứng những cái cô cần dù có khi phải đợi 1,2 tháng để đủ tiền và anh tìm mua cái phù hợp nhưng lúc nào cũng có thể làm cô thỏa mãn nhưng những thứ anh xài dù cô có khuyên anh đổi thì anh vẫn có trăm ngàn lý do để trì hoãn.

Cuối cùng thì cô và anh cũng kết thúc cuộc hẹn hò, cô vẫn không nói được gì chỉ chọc anh dăm ba câu cho đỡ ngượng. Tay trong tay, anh đưa cô về trường. Cô lấy xe chạy về trước còn anh vào lớp đón các con như không có chuyện gì xảy ra. Về đến nhà chúng nhao nhao hỏi vì sao chúng phải học thêm giờ, sao maman không nói trước, sao không nhờ bà đón và maman mới đi đâu về????

Chương này đến đây đã có thể kết thúc nhưng cái tuổi 38 của cô bắt đầu bằng một buổi sáng bình thường cùng với tiếng hát chúc mừng sinh nhật của 2 đứa con và anh chỉ ậm ừ gọi là. Cô chạy ra khỏi giường, trên bàn ở phòng khách là một hộp quà to. Cô ôm vào giường trong ánh mắt ngưỡng mộ của bọn trẻ. Chúng lao nhao đòi mở, bên trong là 1 cái sac nhỏ cùng với dòng chữ chúc mừng sinh nhật được viết lúc 4h44 sáng ngày 18/2 và câu

"Thời gian càng trôi qua, anh càng yêu em nhiều hơn"

Cảm ơn anh, hạnh phúc thật đơn giản nhưng có lẽ nhờ có anh hạnh phúc mới rõ ràng đơn giản như vậy.

Photobucket