Xin phép copy từ blog http://vanlam80.blogspot.fr/ ...cho người bạn rất thân của tôi!!!
"Lửa" là gì hả anh? Bỏ qua những định lý khoa học, triết học, sinh học gì đó. Với em, lửa là nóng - là rực - là bừng - là bỏng - là khao khát không nguôi.
Nhớ lửa, em nhớ "Trái tim Đan - Kô" - một truyền thuyết gây trong em nhiều suy tư ngày bé dại. Sau gần 20 năm tìm đọc lại, em tự hỏi "Phải chăng từ dạo Đan - Kô móc trái tim mình làm lửa cứu con người, thì trong chính những người đàn ông sau này lại trở nên "thiếu lửa" ? Bởi em nhận ra dường như cuộc đời của người đàn ông xét cho cùng là "Cuộc hành trình đi tìm lửa". Lửa công danh - Lửa sự nghiệp và Lửa tình...
Em giành góc nhỏ này để viết tặng anh câu chuyện về "ngọn lửa thứ 3" trong "cuộc hành trình" dài đăng đẳng ấy...
_______________________________________________________________
Anh gọi em là "Người đàn bà mang lửa". Ngọn lửa đã cháy quá nửa cùng anh trong cuộc đời sao vẫn còn hừng hực và rát bỏng. Nó thiêu đốt anh trong từng hơi thở, từng nhịp tim và từng đêm mình trong tay nhau.
Sống với anh, em không chỉ cảm giác mình là vợ, mà còn là cô nhân tình bé nhỏ. Chúng ta có với nhau cặp song sinh. Một trai thông minh, hài hước, cao to giống bố. Một gái xinh xắn, ngọt ngào, khéo léo giống Mẹ. Anh thường trêu em mỗi khi chúng ta nằm trong tay nhau "Lửa trong em đã làm anh phấn khích, vì thế em mới sinh đôi đấy cưng ạ!". Sau đó anh sẽ trao em một "đêm đầy lửa"...
Em sinh đứa thứ 3, cũng là lúc anh chuyển công tác vào Nam. Ngày anh đi, con mới tròn 1 tuổi. Tiếng gọi "Bố" chỉ ậm ờ nơi cổ họng chưa kịp thoát ra. Anh bảo "Anh vào trong ấy sẽ cố gắng để thu xếp cho Mẹ con em vào sớm. Anh phải ổn định nhà cửa đàng hoàng rồi mới dám đem Mẹ con em theo. Anh không muốn em và con phải chịu cực khổ.."
3 tháng...Anh về thăm. Anh vồ lấy em như kẻ đói lâu ngày gặp thức ăn trước mặt. Rồi anh chần chừ mãi chẳng chịu trở lại nơi làm việc..
6 tháng...Anh về thăm. Anh hôn phớt lên môi em và đi tắm nghỉ ngơi miệng thì than đói. Vẫn nụ cười ấy, vẫn đôi mắt ấy, vẫn vòng tay ấy nhưng sao em thấy không còn ghì chặt ..
1 năm...Anh về thăm. Anh mỉm cười nhìn em rồi bế con nựng nịu thay vì hôn em như trước kia. Đó là đêm đầu tiên trong cơn đê mê anh không còn gọi em là "lửa"...
Anh vẫn đi - về thăm mẹ con em, vẫn gọi phone mỗi ngày trò chuyện cùng con, vẫn nói với em lời nhớ nhung. Nhưng đã không còn gọi em là "lửa".
Một đêm trong lần anh về thăm để đưa mẹ con em theo anh, sau những hơi thở và nhịp tim gấp gáp, em thì thầm nửa đùa nửa thật bên tai anh "Sao anh không còn gọi em là lửa nữa nhỉ? Hay anh có lửa khác rồi? Khai thật "trẫm" sẽ khoan hồng!". Anh cười - nụ cười của một người đàn ông xa lạ "Em thật là! Chúng ta đâu còn trẻ nữa! Ngủ đi em, mai còn nhiều việc phải làm để tuần sau chuyển nhà mà.."
Anh ngủ. Tiếng ngáy nhẹ nhàng lướt qua tai em. Nhẹ như một cơn gió. Cơn gió đủ để em nhận ra "lửa" trong em đang lụi tàn...Không còn đủ sức nóng để bừng hay sáng lên khi gió lướt ngang qua...
*** *** ***
Anh gọi em là "Cô gái mang lửa". Ngọn lửa đã mang đến cho anh những kháo khao mới như thời trai trẻ. Ngọn lửa đánh thức trong anh những ham muốn cuồng nhiệt nhất của một người đàn ông. Và em thấy anh nói đúng! Bên anh, em có những đêm nồng say, bạo liệt. Em có thể nhận ra anh vẫn tràn đầy sinh lực như những chàng trai em từng yêu. Và hơn thế, anh luôn cho em cảm giác được "lửa" trong chính em...
Sống với anh, em cảm giác mình vừa là nhân tình, vừa là vợ. Dù trên danh nghĩa em không được như thế. Chúng bạn bảo em ngu. Em mặc! Em tự nguyện ở lại căn nhà anh thuê, lo cho anh mọi thứ như một người vợ, chỉ cần anh yêu em. Ai đó có thể nghi ngờ điểm xuất phát của tình yêu này. Em mặc! Chỉ cần anh hiểu và anh yêu em...Chỉ cần anh vẫn gọi em là "Cô gái mang lửa" đến cho cuộc đời anh...
Đã có những đêm em khóc trên tay mình, những đêm anh trở về tổ ấm thân thương. Đã có những ngày nắng em một mình đứng tần ngần trước cổng biệt thự nhà anh, chỉ để nhìn thấy người đàn bà ấy. Đã có những ngày mưa em lang thang trước cơ quan anh, chỉ để nhìn anh hối hả cầm ô bước vào chiếc ô tô bóng loáng, để lại trên mặt em những giọt nước tung tóe. Và sau đó là một dòng tin nhắn "Vợ anh ngồi trong xe nên không chào em được, em đừng giận. Tối anh rảnh sẽ ghé thăm em..Yêu cưng!xxx"
Anh đến thật. Một đêm tối trời, mưa giăng kín các lối đi. Em mở cửa và ngạc nhiên tròn xoe mắt. Có bao giờ anh đến muộn thế này đâu? Anh vồ lấy em khao khát, hơi men nồng nàn, cuốn phăng em bằng cơn mưa hôn, miệng không ngớt gọi em "cô gái mang lửa"..Em "cháy" rát bỏng trong tay anh như đã từng "cháy"...Trong đê mê em hỏi anh "Anh có yêu em không?". Anh rên rỉ trong từng hơi thở "Anh yêu em! Yêu quá đi mất! Cả đời này anh không thể hết yêu em..."
Em đã "cháy" đến khô cạn trong đêm hôm ấy...
Sáng ra, anh cuống cuồng "Sao anh ngủ muộn thế này? Sao em không gọi anh dậy? Trễ giờ làm rồi cưng!"
Điện thoại reo. Anh mở vội và chậm rãi nói "Anh ra ngoài sớm hóng mát. Sẽ về ngay thôi. Em mới về mệt thì nghỉ ngơi nhé..."
Anh ôm em thật chặt như sợ em khóc. Anh đều làm thế mỗi khi nghe xong điện thoại từ người đàn bà ấy. Anh thì thầm "Anh chỉ yêu mình em thôi..". Và em thấy mình vẫn có thể "cháy" mãi cùng anh như thế...
*** *** ***
Em đã nhìn thấy cô ấy qua tấm ảnh người bạn làm chung của anh trao cho em. Em đã nhìn thấy cô ấy lang thang trước cửa nhà chúng ta. Em đã nhìn thấy cô ấy đứng lặng dưới mưa những lần em đến đón anh. Và em đã ở trước căn nhà ấy để thấy anh từ trong đó bước ra vào lúc sáng sớm của ngày em bảo đi tỉnh thăm bà con...
Kì lạ...Em không đau lắm! Nó như điều em đã cảm nhận từ lâu. Và có lẽ vì cô ấy giống em thời son trẻ. Thưở chúng ta còn đưa đón nhau, khi thần sắc và tinh thần của em vẫn còn căng tràn, đầy nhựa sống. Ánh mắt ấy, làn da ấy, đôi môi ấy và cả cái thân xác lồ lộ kia. Đó chẳng phải là em của bao nhiêu năm về trước hay sao?
Chỉ có điều, em tự hỏi "Tại sao anh không bỏ em khi chúng ta không còn yêu nhau nữa? Tại sao cô gái kia vẫn tự nguyện sống cùng anh như thế? Tại sao em vẫn có thể chấp nhận khi biết được sự thật này?
Tại sao đàn bà chúng em đôi khi ngu muội và vớ vẩn đến thế? Tại sao?"
Và anh có thể trả lời em không. Rằng thứ "lửa" mà anh tìm thấy ở đàn bà chúng em thật ra là cái quái quỷ gì? Nếu không là những đóm "u linh" xuất phát từ những khát khao nhục dục? Nếu vậy thì cuộc hành trình kiếm tìm Lửa kia đến bao giờ mới kết thúc hả anh...
(Viết cho những người đàn ông mãi đi tìm Lửa...)
"Lửa" là gì hả anh? Bỏ qua những định lý khoa học, triết học, sinh học gì đó. Với em, lửa là nóng - là rực - là bừng - là bỏng - là khao khát không nguôi.
Nhớ lửa, em nhớ "Trái tim Đan - Kô" - một truyền thuyết gây trong em nhiều suy tư ngày bé dại. Sau gần 20 năm tìm đọc lại, em tự hỏi "Phải chăng từ dạo Đan - Kô móc trái tim mình làm lửa cứu con người, thì trong chính những người đàn ông sau này lại trở nên "thiếu lửa" ? Bởi em nhận ra dường như cuộc đời của người đàn ông xét cho cùng là "Cuộc hành trình đi tìm lửa". Lửa công danh - Lửa sự nghiệp và Lửa tình...
Em giành góc nhỏ này để viết tặng anh câu chuyện về "ngọn lửa thứ 3" trong "cuộc hành trình" dài đăng đẳng ấy...
_______________________________________________________________
Anh gọi em là "Người đàn bà mang lửa". Ngọn lửa đã cháy quá nửa cùng anh trong cuộc đời sao vẫn còn hừng hực và rát bỏng. Nó thiêu đốt anh trong từng hơi thở, từng nhịp tim và từng đêm mình trong tay nhau.
Sống với anh, em không chỉ cảm giác mình là vợ, mà còn là cô nhân tình bé nhỏ. Chúng ta có với nhau cặp song sinh. Một trai thông minh, hài hước, cao to giống bố. Một gái xinh xắn, ngọt ngào, khéo léo giống Mẹ. Anh thường trêu em mỗi khi chúng ta nằm trong tay nhau "Lửa trong em đã làm anh phấn khích, vì thế em mới sinh đôi đấy cưng ạ!". Sau đó anh sẽ trao em một "đêm đầy lửa"...
Em sinh đứa thứ 3, cũng là lúc anh chuyển công tác vào Nam. Ngày anh đi, con mới tròn 1 tuổi. Tiếng gọi "Bố" chỉ ậm ờ nơi cổ họng chưa kịp thoát ra. Anh bảo "Anh vào trong ấy sẽ cố gắng để thu xếp cho Mẹ con em vào sớm. Anh phải ổn định nhà cửa đàng hoàng rồi mới dám đem Mẹ con em theo. Anh không muốn em và con phải chịu cực khổ.."
3 tháng...Anh về thăm. Anh vồ lấy em như kẻ đói lâu ngày gặp thức ăn trước mặt. Rồi anh chần chừ mãi chẳng chịu trở lại nơi làm việc..
6 tháng...Anh về thăm. Anh hôn phớt lên môi em và đi tắm nghỉ ngơi miệng thì than đói. Vẫn nụ cười ấy, vẫn đôi mắt ấy, vẫn vòng tay ấy nhưng sao em thấy không còn ghì chặt ..
1 năm...Anh về thăm. Anh mỉm cười nhìn em rồi bế con nựng nịu thay vì hôn em như trước kia. Đó là đêm đầu tiên trong cơn đê mê anh không còn gọi em là "lửa"...
Anh vẫn đi - về thăm mẹ con em, vẫn gọi phone mỗi ngày trò chuyện cùng con, vẫn nói với em lời nhớ nhung. Nhưng đã không còn gọi em là "lửa".
Một đêm trong lần anh về thăm để đưa mẹ con em theo anh, sau những hơi thở và nhịp tim gấp gáp, em thì thầm nửa đùa nửa thật bên tai anh "Sao anh không còn gọi em là lửa nữa nhỉ? Hay anh có lửa khác rồi? Khai thật "trẫm" sẽ khoan hồng!". Anh cười - nụ cười của một người đàn ông xa lạ "Em thật là! Chúng ta đâu còn trẻ nữa! Ngủ đi em, mai còn nhiều việc phải làm để tuần sau chuyển nhà mà.."
Anh ngủ. Tiếng ngáy nhẹ nhàng lướt qua tai em. Nhẹ như một cơn gió. Cơn gió đủ để em nhận ra "lửa" trong em đang lụi tàn...Không còn đủ sức nóng để bừng hay sáng lên khi gió lướt ngang qua...
*** *** ***
Anh gọi em là "Cô gái mang lửa". Ngọn lửa đã mang đến cho anh những kháo khao mới như thời trai trẻ. Ngọn lửa đánh thức trong anh những ham muốn cuồng nhiệt nhất của một người đàn ông. Và em thấy anh nói đúng! Bên anh, em có những đêm nồng say, bạo liệt. Em có thể nhận ra anh vẫn tràn đầy sinh lực như những chàng trai em từng yêu. Và hơn thế, anh luôn cho em cảm giác được "lửa" trong chính em...
Sống với anh, em cảm giác mình vừa là nhân tình, vừa là vợ. Dù trên danh nghĩa em không được như thế. Chúng bạn bảo em ngu. Em mặc! Em tự nguyện ở lại căn nhà anh thuê, lo cho anh mọi thứ như một người vợ, chỉ cần anh yêu em. Ai đó có thể nghi ngờ điểm xuất phát của tình yêu này. Em mặc! Chỉ cần anh hiểu và anh yêu em...Chỉ cần anh vẫn gọi em là "Cô gái mang lửa" đến cho cuộc đời anh...
Đã có những đêm em khóc trên tay mình, những đêm anh trở về tổ ấm thân thương. Đã có những ngày nắng em một mình đứng tần ngần trước cổng biệt thự nhà anh, chỉ để nhìn thấy người đàn bà ấy. Đã có những ngày mưa em lang thang trước cơ quan anh, chỉ để nhìn anh hối hả cầm ô bước vào chiếc ô tô bóng loáng, để lại trên mặt em những giọt nước tung tóe. Và sau đó là một dòng tin nhắn "Vợ anh ngồi trong xe nên không chào em được, em đừng giận. Tối anh rảnh sẽ ghé thăm em..Yêu cưng!xxx"
Anh đến thật. Một đêm tối trời, mưa giăng kín các lối đi. Em mở cửa và ngạc nhiên tròn xoe mắt. Có bao giờ anh đến muộn thế này đâu? Anh vồ lấy em khao khát, hơi men nồng nàn, cuốn phăng em bằng cơn mưa hôn, miệng không ngớt gọi em "cô gái mang lửa"..Em "cháy" rát bỏng trong tay anh như đã từng "cháy"...Trong đê mê em hỏi anh "Anh có yêu em không?". Anh rên rỉ trong từng hơi thở "Anh yêu em! Yêu quá đi mất! Cả đời này anh không thể hết yêu em..."
Em đã "cháy" đến khô cạn trong đêm hôm ấy...
Sáng ra, anh cuống cuồng "Sao anh ngủ muộn thế này? Sao em không gọi anh dậy? Trễ giờ làm rồi cưng!"
Điện thoại reo. Anh mở vội và chậm rãi nói "Anh ra ngoài sớm hóng mát. Sẽ về ngay thôi. Em mới về mệt thì nghỉ ngơi nhé..."
Anh ôm em thật chặt như sợ em khóc. Anh đều làm thế mỗi khi nghe xong điện thoại từ người đàn bà ấy. Anh thì thầm "Anh chỉ yêu mình em thôi..". Và em thấy mình vẫn có thể "cháy" mãi cùng anh như thế...
*** *** ***
Em đã nhìn thấy cô ấy qua tấm ảnh người bạn làm chung của anh trao cho em. Em đã nhìn thấy cô ấy lang thang trước cửa nhà chúng ta. Em đã nhìn thấy cô ấy đứng lặng dưới mưa những lần em đến đón anh. Và em đã ở trước căn nhà ấy để thấy anh từ trong đó bước ra vào lúc sáng sớm của ngày em bảo đi tỉnh thăm bà con...
Kì lạ...Em không đau lắm! Nó như điều em đã cảm nhận từ lâu. Và có lẽ vì cô ấy giống em thời son trẻ. Thưở chúng ta còn đưa đón nhau, khi thần sắc và tinh thần của em vẫn còn căng tràn, đầy nhựa sống. Ánh mắt ấy, làn da ấy, đôi môi ấy và cả cái thân xác lồ lộ kia. Đó chẳng phải là em của bao nhiêu năm về trước hay sao?
Chỉ có điều, em tự hỏi "Tại sao anh không bỏ em khi chúng ta không còn yêu nhau nữa? Tại sao cô gái kia vẫn tự nguyện sống cùng anh như thế? Tại sao em vẫn có thể chấp nhận khi biết được sự thật này?
Tại sao đàn bà chúng em đôi khi ngu muội và vớ vẩn đến thế? Tại sao?"
Và anh có thể trả lời em không. Rằng thứ "lửa" mà anh tìm thấy ở đàn bà chúng em thật ra là cái quái quỷ gì? Nếu không là những đóm "u linh" xuất phát từ những khát khao nhục dục? Nếu vậy thì cuộc hành trình kiếm tìm Lửa kia đến bao giờ mới kết thúc hả anh...
(Viết cho những người đàn ông mãi đi tìm Lửa...)
vuontuoitho said
Nó sẽ ko la bình thường đâu H ơi!!!!
|
vuontuoitho wrote on Jun 4
Giờ G còn đang ngủ , chờ lát nữa dậy xem " phản ứng " comment này thế nào , ha ha .
|
vuontuoitho wrote on Jun 4
Ha ha , hai nàng này bao giờ cũng làm mình bật cười khi " đối đáp " với nhau .
|
shqg said
Đàn ông " khôn ngoan" trong " ngu ngốc" và rất tham lam vì vậy họ luôn làm những người thân yêu tổn thương. Đàn ông đúng là người già có râu nhưng rất con nít. ... Đàn ông luôn là Đàn ông
Mày nói giống như đang hận đàn ông! hahaha...
|
oceanemaivan said
Chị cũng đọc qua truyện "Nhan sắc" của Vân Lam. Cô ấy viết rất hay, rất khát khao, rất trần trụi nhưng đúng là đời sống thật thì rất hạnh phúc.
|
oceanemaivan wrote on Jun 3
Đây là một trong số nhiều truyện ngắn của Vân Lam, nên mẹ Camille đừng đọc như một entry "tự sự". Đã là truyện ngắn thì có những hư cấu, tưởng tượng, Văn chương... Truyện ngắn này làm mình liên tưởng đến truyện ngắn " Nhan Sắc" cũng cùng tác giả . Đừng nhầm lẫn với cuộc đời thật của cô ấy. Vân Lâm viết rất hay về những mối quan hệ tình cảm giữa đàn bà và đàn ông. Vân Lam sắp phát hành sách mới, ngoài quyển " Đàn bà nhẹ dạ" xuất bản hồi 2009.
|
camillepiggy said
Mà ai trong hoàn cảnh ấy chẳng nhẹ dạ và u mê em nhỉ? Người đàn bà có lửa đầu tiên vẫn tự hỏi mình rằng "tại sao em vẫn chấp nhận khi biết sự thật này?"...
|
vuontuoitho wrote on Jun 3
laluli said
Cảm ơn link blog , mình sẽ vào đọc .
|
camillepiggy wrote on Jun 3
I see , chị!:) Có lẽ chỉ có trái Tim đàn bà quá nhẹ dại mới tin lời những gì mấy ổng nói để tưởng mình đều là lửa...
|
vuontuoitho said
Truyện hay quá bạn mình à . Cảm ơn nhé ! Vân Lam là nhà văn hả bạn ?
Hình như Vân Lam có ra sách "Đàn bà nhẹ dạ" mà mình ko có sách của tác giả này. Chỉ đọc được những gì viết trên blog của cô ấy thôi.
|
camillepiggy said
2 người đàn bà đều có lửa hết em.
|
vuontuoitho wrote on Jun 3
Chuyện về 2 người đàn bà của một người đàn ông , cả 2 cùng " được " tôn là Lửa , một ngọn lửa cháy từ lâu hơn đáng lẽ người đàn ông cần cho thêm củi thì anh ta lại đi tìm thêm cho mình một ngọn lửa khác .
Truyện hay quá bạn mình à . Cảm ơn nhé ! Vân Lam là nhà văn hả bạn ? |
camillepiggy wrote on Jun 3
Ý em đang nói đến người đàn bà có lửa đó.:) Hay em hiểu sai? Hai câu chuyện khác hả chị? Để em đọc kỹ lại.:)
|
camillepiggy said
Trong bài này là 2 người đàn bà em à! Lúc đầu chị đọc cũng hơi khó hiểu phải đọc lại thì mới hiểu.
|
camillepiggy wrote on Jun 3
Vân Lam viết khá quá chị ha! Nhưng có lúc em hơi khó hiểu ,vì cô ấy có con rồi mà trong phần sau không thấy bóng dáng mấy đứa nhỏ, y như cổ đang tự do, độc thân vậy ?!:)
|
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire