Ngày em và anh cưới nhau, biết anh không khá giả gì nên em chọn cho mình viên kim cương nhỏ nhất trong số viên kim cương của cô chủ tiệm vàng quen biết và em bảo anh quan trọng là ý nghĩa của chiếc nhẫn chứ ko phải vì viên kim cương kia. Khi đưa những viên kim cương cho mình chọn, cô chủ tiệm vàng cứ nhắc đi nhắc lại rằng viên này do khắc sai nên không chiếu bằng các viên khác vì vậy mà giá rẻ hơn các viên khác nhiều. Không đắn đo, em vẫn chọn vì thấy lúc đó gánh nặng đè lên vai anh do việc em từ hôn trước đây làm anh phải chi ra nhiều tiền để lo các thủ tục khác nhiều quá.
Chiếc nhẫn đó đã theo em gần 10 năm nay cùng với chiếc nhẫn cưới của tụi mình. Chưa bao giờ em tháo ra sau ngày cưới. Đôi lần cầm tay em anh bảo để anh thay chiếc nhẫn đính hôn khác bằng viên kim cương khác cho em nhưng em ko thích. Nó đâu nói lên mặt giá trị của cải, nó chỉ là 1 chiếc nhẫn vô tri vô giác nếu nó ko gắn liền với những kỷ niệm của tụi mình. Và thế là em quyết đinh đeo nó mãi mãi. Những lần phải chụp X-ray cánh tay, bác sĩ cứ bảo cố gắng tháo ra để hình chụp được cho tốt nhưng em đã giả vờ ko tháo ra được...
Thế mà chiều nay khi ngồi kể chuyện cho 2 con nghe, thoa kem xong, cảm giác thật ngỡ ngàng. Viên kim cương nhỏ xíu đã biến mất chỉ còn lại chiếc nhẫn với những cái chấu. Em chạy khắp nhà tìm, viên đá nhỏ quá lại ko chiếu lấp lánh làm sao tìm được. Mà có thể chẳng phải em bị mất ở nhà.
Chẳng đáng giá về mặt của cải nhưng đó là kỷ niệm, nó đánh dấu những ngày đầu vô cùng khó khăn, chưa bao giờ em tháo ra những tưởng ko bao giờ tháo ra được... Vậy mà khi kể lại chuyện cho anh hay khi anh đi làm về, em tháo ra vì ko thể đeo với cái chấu như vậy, sẽ làm trầy xước khi chăm sóc con... và chiếc nhẫn chạy tọt ra khỏi tay em chỉ mong kỷ niệm về nó trong em còn mãi...
Chiếc nhẫn đó đã theo em gần 10 năm nay cùng với chiếc nhẫn cưới của tụi mình. Chưa bao giờ em tháo ra sau ngày cưới. Đôi lần cầm tay em anh bảo để anh thay chiếc nhẫn đính hôn khác bằng viên kim cương khác cho em nhưng em ko thích. Nó đâu nói lên mặt giá trị của cải, nó chỉ là 1 chiếc nhẫn vô tri vô giác nếu nó ko gắn liền với những kỷ niệm của tụi mình. Và thế là em quyết đinh đeo nó mãi mãi. Những lần phải chụp X-ray cánh tay, bác sĩ cứ bảo cố gắng tháo ra để hình chụp được cho tốt nhưng em đã giả vờ ko tháo ra được...
Thế mà chiều nay khi ngồi kể chuyện cho 2 con nghe, thoa kem xong, cảm giác thật ngỡ ngàng. Viên kim cương nhỏ xíu đã biến mất chỉ còn lại chiếc nhẫn với những cái chấu. Em chạy khắp nhà tìm, viên đá nhỏ quá lại ko chiếu lấp lánh làm sao tìm được. Mà có thể chẳng phải em bị mất ở nhà.
Chẳng đáng giá về mặt của cải nhưng đó là kỷ niệm, nó đánh dấu những ngày đầu vô cùng khó khăn, chưa bao giờ em tháo ra những tưởng ko bao giờ tháo ra được... Vậy mà khi kể lại chuyện cho anh hay khi anh đi làm về, em tháo ra vì ko thể đeo với cái chấu như vậy, sẽ làm trầy xước khi chăm sóc con... và chiếc nhẫn chạy tọt ra khỏi tay em chỉ mong kỷ niệm về nó trong em còn mãi...