mercredi 25 mai 2011

Kỷ niệm một thời


Ngày em và anh cưới nhau, biết anh không khá giả gì nên em chọn cho mình viên kim cương nhỏ nhất trong số viên kim cương của cô chủ tiệm vàng quen biết và em bảo anh quan trọng là ý nghĩa của chiếc nhẫn chứ ko phải vì viên kim cương kia. Khi đưa những viên kim cương cho mình chọn, cô chủ tiệm vàng cứ nhắc đi nhắc lại rằng viên này do khắc sai nên không chiếu bằng các viên khác vì vậy mà giá rẻ hơn các viên khác nhiều. Không đắn đo, em vẫn chọn vì thấy lúc đó gánh nặng đè lên vai anh do việc em từ hôn trước đây làm anh phải chi ra nhiều tiền để lo các thủ tục khác nhiều quá.

Chiếc nhẫn đó đã theo em gần 10 năm nay cùng với chiếc nhẫn cưới của tụi mình. Chưa bao giờ em tháo ra sau ngày cưới. Đôi lần cầm tay em anh bảo để anh thay chiếc nhẫn đính hôn khác bằng viên kim cương khác cho em nhưng em ko thích. Nó đâu nói lên mặt giá trị của cải, nó chỉ là 1 chiếc nhẫn vô tri vô giác nếu nó ko gắn liền với những kỷ niệm của tụi mình. Và thế là em quyết đinh đeo nó mãi mãi. Những lần phải chụp X-ray cánh tay, bác sĩ cứ bảo cố gắng tháo ra để hình chụp được cho tốt nhưng em đã giả vờ ko tháo ra được...

Thế mà chiều nay khi ngồi kể chuyện cho 2 con nghe, thoa kem xong, cảm giác thật ngỡ ngàng. Viên kim cương nhỏ xíu đã biến mất chỉ còn lại chiếc nhẫn với những cái chấu. Em chạy khắp nhà tìm, viên đá nhỏ quá lại ko chiếu lấp lánh làm sao tìm được. Mà có thể chẳng phải em bị mất ở nhà.

Chẳng đáng giá về mặt của cải nhưng đó là kỷ niệm, nó đánh dấu những ngày đầu vô cùng khó khăn, chưa bao giờ em tháo ra những tưởng ko bao giờ tháo ra được... Vậy mà khi kể lại chuyện cho anh hay khi anh đi làm về, em tháo ra vì ko thể đeo với cái chấu như vậy, sẽ làm trầy xước khi chăm sóc con... và chiếc nhẫn chạy tọt ra khỏi tay em chỉ mong kỷ niệm về nó trong em còn mãi... 

mardi 10 mai 2011

Khi con bị phạt (Luân)


Ở nhà, 2 đứa sợ ba nhất. Mỗi khi hỏi các con có sợ mẹ ko thì 2 đứa cùng trả lời như có thông đồng với nhau rằng "dạ ko sợ vì CL/Luân thương maman mà!". "Vậy 2 đứa ko thương ba sao?", "Thương chứ nhưng mà sợ!". Hỏi có trăm lần cũng vậy thôi.
Những khi các con làm gì sai, mẹ la thì 2 đứa líu ríu lại xin lỗi rồi chỉ cần mẹ bảo được rồi là 2 đứa nhào lại ôm hôn mẹ rối rít như sợ mẹ la thì sẽ ko còn thương nữa. Nhưng khi ba la thì các con chỉ xin lỗi rồi lặng lẽ chui vô phòng nằm chơi với doudou, tìm ở đó như 1 khoản vỗ về.
Hôm thứ 3 đi học về, Luân hăng hái kể mẹ nghe về 1 cuốn sách mà con đọc được ở thư viện nhưng vì là bữa cuối cùng trong năm học lớp con đến thư viện nên cô giáo dặn các con đừng mượn sách đem về. Con và vài bạn thân rủ nhau thứ 4 được nghỉ học sẽ đến thư viện để xem và con sẽ mượn cuốn sách đó. Dĩ nhiên, con không thể đi một mình vì thư viện hơi xa nhà mình nên ra khỏi lớp con xin phép mẹ ngày mai ba hoặc mẹ dẫn con đến đó rồi để con lại chơi với các bạn sau đó đến đón như mọi thường. Chuyện đó không khó, mẹ đồng ý. Nhưng đến chiều tối trước giờ đi ngủ, Luân rửa tay chơi xà bông lâu lắm làm tốn nước. Ba giận lắm vì việc này bamẹ nhắc các con rất nhiều lần nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Ba kêu Luân vào phòng khách, giận quá ba phát cho 1 cái vào mông và phạt NGÀY MAI KHÔNG ĐƯỢC ĐI THƯ VIỆN. Luân òa khóc, xin lỗi ba rồi chuẩn bị đọc sách đi ngủ. Mẹ không thể nói được gì, mẹ hiểu cơn nóng giận của ba và mẹ cũng hiểu nỗi thất vọng của con nhưng ba ít nói và ít phạt một khi ba đã ra quyết định mẹ không thể cãi lại. Mẹ chỉ biết im lặng.
Vào giường nghe con đọc sách và cầu nguyện xong, thấy mặt con rất buồn mẹ hỏi "con nghĩ gì?". Con nói con buồn lắm vì lỡ hứa với bạn rồi. Mẹ bảo ko có chọn lựa nào khác vì ba đã quyết định như vậy và vì con đã hư, nhà mình khó khăn lắm, làm phí nước như vậy ba mẹ không đủ tiền để trả và cả nhà mình sẽ ra đường. Con cũng biết khi xem tivi nhiều nơi người ta không có nước sạch mà uống nữa mà... Con gật đầu rồi đi ngủ. Mẹ hỏi "nếu bạn hỏi sao con không đi con sẽ nói gì?", Luân nói "Dạ, nói con bị phạt". Như vậy là tốt vì Luân biết mẹ ghét nhất là nói dối.
Tối khi các con đã ngủ, mẹ nói với ba rằng anh phạt con như vậy tội nó quá. Thế là mẹ bị la thêm 1 trận vì cái tật chìu con. Nếu mẹ muốn thì có thể đổi hình phạt khác cho con. Mẹ ko thích vậy. Đã phạt là phạt đổi hình phạt khác thì còn gì là sự nghiêm minh nữa. Con cũng phải biết cái giá phải trả và nhớ việc đó không nên làm. Và mẹ cũng tắt đài, đi ngủ.
Ngày hôm sau vừa thức dậy con đã nghĩ đến buổi chiều nay khi con không thể tham gia được như đã hẹn và rất buồn. Con nhắc lại về quyển sách đã đọc và mong được mượn về. Con giống tính mẹ đó là mê đọc sách. Nhiều lần đi nhà sách, có những cuốn mà mẹ cầm lên để xuống cả chục lần và cũng có những cuốn mà mỗi lần vào nhà sách mẹ đều tìm đến đó để đọc và cũng mong có đủ tiền để mua về nghiền ngẫm cho đã. Con mê sách đến nỗi mỗi khi mượn hay mua được sách hay con cắm cúi đọc quên cả giờ cơm chỉ muốn biết được cái kết của câu chuyện rồi lại tiếc nuối khi đến khúc hay mà phải đợi 1 tháng nữa mới có tập mới. Nhờ đọc sách mà ngữ pháp của con rất vững, con biết nhiều từ và thường không mắt lỗi orthographe.
Thấy thương quá mẹ đề nghị đợi ba đi làm về, con xin lỗi ba 1 lần nữa xem sao rồi hỏi ba có thể cho con đi thư viện không? Trong lúc tắm thấy con cứ lẩm bẩm "Ba ơi, con không biết làm như vậy hôm qua là tốn nước, con xin lỗi ba" Rồi thì con tắt đài không dám đề nghị chuyện đi thư viện. Mẹ không thể gợi ý hay đúng hơn là mẹ không muốn gợi ý, mẹ muốn con phải tự xoay trở nói lên những gì mình muốn. Thế mà trưa ba về, tắm xong, con đi ra đi vô mà không dám nói. Đến gần 2:30 thì con lại gần mẹ và bảo "maman, ce n'est pas la fin du monde (ko phải là tận thế), tuần sau maman dẫn con đi thư viện được không?". Hahaha... cái thằng chết nhát! Ừ, ko dám nói thì thôi ở nhà vậy!