Đúng 1h45', cô cùng 2 đứa nhỏ lật đật ra khỏi nhà kèm theo đó là tiếng thúc hối quen thuộc "Nhanh lên 2 đứa, trường sắp đóng của rồi. Mẹ cũng còn 1 việc phải làm cho xong chiều nay, mẹ đã hứa với thầy hiệu trưởng". Thế mà, xe vừa đến trường thì nhận được tin nhắn "3h anh chờ em ở cổng trường". Không có thời gian hỏi lại, cô lao vào phòng photocopy, có rất nhiều thứ cần phải hòan tất trước ngày cuối tuần.
3h kém 5 phút, cô nhìn thầy hiệu trưởng rồi thu dọn đồ đạc. Hôm nay, theo như lịch cô chỉ làm 1 tiếng thôi bài giảng của giáo viên lớp 2 cô đã photo để sẳn chỉ cần đến lấy là được. Thầy nhìn cô rồi chúc "bon week-end", cô vui mừng vọt ra cửa. Anh đã đứng đó sẳn.
- Để xe ở đây, anh đưa em đi ville cắt tóc.
- Em đâu có hẹn trước, mắc công đợi lâu lắm.
- Anh đã hẹn cho em hôm qua rồi, cắt tóc đi ngày mai là sinh nhật em. Chắc em cũng thích một chút mới mẻ.
- Hihi... anh cũng nhớ!
- Em nghĩ coi có bao giờ anh quên ngày này. Chỉ là giả bộ im lặng không nhắc với em thôi.
Vào tiệm cắt tóc, cô bảo anh có thể đi dạo 1 vòng nhưng anh nói anh thích ngồi đây đợi cô. Vừa cắt tóc cô vừa kín đáo quan sát anh, thấy anh ngồi đó lật vài tờ tạp chí xem một cách lơ đễnh rồi nhìn vào gương mĩm cười với cô. Hình ảnh này quen lắm, cô nhớ, hình như là lúc cô vừa sang sống chung với anh, anh cũng dắt cô đi cắt tóc. Tiền tỉa vài sợi tóc vì lúc đó cô để tóc tém hết 45 euro, cô đau khổ bảo "chắc phải để tóc dài thôi chứ mỗi lần cắt đau bụng quá!". Anh chỉ cười lấy tay xoa đầu cô bảo "mẹ anh hình như 4,5 tháng mới cắt 1 lần nhưng mà chừng nào em muốn đi cắt tóc thì cứ hẹn, anh dẫn em đi"...
Thời gian trôi qua, cô cũng đi cắt tóc vài lần. Đổi vài kiểu tóc và cuối cùng dừng ở kiểu tóc như hiện nay. Dài tới vai, tỉa so le phía sau dù cô mê mẩn bộ tóc xoăn dài nhưng tóc cô không thể nào uốn được vì cứ mỗi lần uốn thì tóc gần như hư hết cứ phải duỗi ra rồi dưỡng lại. Lại có lần trước khi sanh đứa con trai đầu tiên, anh dẫn cô đi cắt tóc, người thợ cắt tóc nhìn cô rồi hỏi:
- Kiểu này, dài đến đây, bà hài lòng chứ?
Cô ngắm nghía rồi gật đầu, cô nhìn sang anh, người thợ cắt tóc đùa "chắc là lúc nào, hay kiểu nào ông cũng hài lòng phải không?". Cô và anh cùng mĩm cười.
Không phải ít lần anh đưa cô đi cắt tóc, có lần thì tháp tùng theo 2 đứa nhóc. Anh dẫn chúng đi dạo để cô an tâm làm đẹp rồi hẹn giờ lại đón cô sau đó cả nhà đi ăn tối hay dạo phố, nhưng lần này anh chủ động hẹn tiệm cắt tóc để đưa cô đi. Anh bảo thỉnh thoảng anh thích sự riêng tư.
Cô ngồi yên trên ghế, tự mĩm cười, nhớ lần cô giận anh chạy ra tiệm cắt phanh mái tóc dài. Anh lúc đó trầm tư đứng ngòai cửa kính, im lặng đợi cô. Lúc đi ra cô cố tình đi lướt qua như không để ý, anh chạy theo cô xin lỗi nói lần sau có giận anh thì đừng hành hạ bản thân dù anh không phải thích cô để tóc dài. Có nhớ lúc đó mình định hung hăng rồi như bong bóng xì hơi cô cũng xin lỗi về cái chướng khí chẳng ra gì của mình, chỉ là buồn bực muốn đi tiêu tiền một chút cho vui thôi.
Cắt tóc xong đã gần 4h, cô lật đật nắm tay anh chạy xuống tầng hầm lấy xe. Anh níu tay cô lại bảo "không cần vội, anh đã xin cho tụi nhỏ ở thêm 1 tiếng chiều nay rồi. 5h chúng mới tan, bây giờ mình đi uống cafe đi". Cô trợn mắt sao mình không biết vậy kìa, anh làm hồi nào? Cô giáo của tụi nhỏ cũng không báo gì với cô cả, chẳng lẽ anh đã nói gì để các cô giáo cũng giữ bí mật cho anh. Anh đúng là làm cho cô một bất ngờ. Mà hình như năm nào sinh nhật cô anh cũng dành cho cô một bất ngờ chẳng bao giờ cô nắm bắt được. Không phải quà cáp mắc tiền nhưng bao giờ cũng là 1 ngày nghỉ phép ở nhà trong ngày sinh nhật cô. Anh không muốn cô cô đơn trong ngày này nhưng không bao giờ cô biết trước được là anh được nghỉ. Vì có hôm khi cô tỉnh giấc, thấy nhà cửa vắng hoe, cô nghĩ chẳng lẽ mình đón sinh nhật lần thứ 32 ở cái xứ lạnh lẽo này một mình buồn bã thế này sao? Nhưng biết làm sao được, công việc của anh không thể nghỉ bất kỳ lúc nào. Nhưng sao thế này, anh đi làm từ 5h sáng vậy mà bây giờ mùi cafe vẫn còn lãng đãng nơi đây. Trên bàn là croissant, máy cafe đã chuẩn bị pha bên cạnh là một cái bông hồng. Bán tín bán nghi, cô chạy đi tìm khắp góc nhà. Đến phòng cuối cùng cô thấy anh nín thở đứng nép sau cánh cửa, dưới chân là đôi giày đi làm vì anh sợ cô phát hiện anh ở nhà. Khỏi phải nói là cô vui mừng biết chừng nào. Anh như trẻ con muốn đem món quà là một bất ngờ cho cô. Cứ thế hết năm này qua năm khác cô phập phồng xem thử bất ngờ của năm nay là gì. Đôi lúc không chịu được cô hỏi "Năm nay anh tặng em cái gì? Có nghỉ phép không?" lần nào anh cũng cười trừ bảo cô ép anh vào đường cùn, sao không kiên nhẫn đợi thêm ít bữa sẽ biết đáp án.
Năm nay, sinh nhật cô nhằm ngày thứ bảy. Anh tất nhiên được nghỉ nên thứ 6 anh dành buổi chiều dẫn cô đi cắt tóc và uống cafe như thời cô và anh còn rảnh rỗi.
Vào quán quen thuộc, anh gọi 1 ly cafe đen và 1 ly capucino cùng 1 góc tarte aux pommes. Cô bảo mình không ăn hết vì sắp đến giờ cơm nhưng anh khoác tay ra hiệu "không hết để anh ăn". Thói quen này quen lắm, ở nhà hễ món nào ăn không hết hay không ngon miệng là cô đẩy sang anh đến nỗi tụi nhỏ cũng thành thói quen hay gào lên "đưa cho papa ăn đi, nếu Cát-Linh ăn không hết". Thế là đứa nhỏ đẩy cái bánh hay hủ yaourt đã muốn chảy nước sang đưa mắt nhìn anh. Anh có khi ăn được mím môi nuốt xuống vì sợ bỏ uổng có khi đành cho vào sọt rác vì nhìn không thể nào nuốt được.
Bổng nhiên, anh lên tiếng xóa tan bầu không khí yên lặng. Anh bảo "dạo gần đây anh thật hạnh phúc, thấy mình thích cuộc sống thế này. Em vui vẻ không buồn rầu suy sụp tinh thần vì những lý do vô cớ, còn anh thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh từ sự bình an của em. Cảm ơn em, luôn làm anh cảm thấy anh yêu em". Cô há hốc mồn, muốn nói gì đó mà không nói được. Cô vốn tự hào mình có nhiều từ hoa mỹ, biết cách giao tiếp hơn anh, thế mà ngẫm lại từ hồi làm vợ anh đến giờ ít khi nào cô nói những lời có cánh. Ngược lại, anh vốn ít lời lại rất thô kệch nhưng hễ lúc cần anh có thể nói rất trôi chảy những lời như thế. Thỉnh thoảng anh vẫn bảo anh biết mình cố gắng vì cái gì.
Là khi đi làm trong đêm tối khi cái lạnh ở bên ngoài đạt đến -20°C lúc đó cô và các con chuẩn bị lên giường ấm áp, anh bảo như vậy anh thấy an tâm vì chỉ có mình anh chịu lạnh mà anh chịu được.
Là khi anh về đến nhà, cô và các con vẫn ngáy o o không hay biết gì nhưng anh thấy an tâm là đêm qua ít ra không có ai trong nhà bị ốm. Và dường như cũng không còn sức để nghĩ thêm nữa anh chỉ muốn chui vô chăn để ngủ cùng cô.
Là khi anh đáp ứng những cái cô cần dù có khi phải đợi 1,2 tháng để đủ tiền và anh tìm mua cái phù hợp nhưng lúc nào cũng có thể làm cô thỏa mãn nhưng những thứ anh xài dù cô có khuyên anh đổi thì anh vẫn có trăm ngàn lý do để trì hoãn.
Cuối cùng thì cô và anh cũng kết thúc cuộc hẹn hò, cô vẫn không nói được gì chỉ chọc anh dăm ba câu cho đỡ ngượng. Tay trong tay, anh đưa cô về trường. Cô lấy xe chạy về trước còn anh vào lớp đón các con như không có chuyện gì xảy ra. Về đến nhà chúng nhao nhao hỏi vì sao chúng phải học thêm giờ, sao maman không nói trước, sao không nhờ bà đón và maman mới đi đâu về????
Chương này đến đây đã có thể kết thúc nhưng cái tuổi 38 của cô bắt đầu bằng một buổi sáng bình thường cùng với tiếng hát chúc mừng sinh nhật của 2 đứa con và anh chỉ ậm ừ gọi là. Cô chạy ra khỏi giường, trên bàn ở phòng khách là một hộp quà to. Cô ôm vào giường trong ánh mắt ngưỡng mộ của bọn trẻ. Chúng lao nhao đòi mở, bên trong là 1 cái sac nhỏ cùng với dòng chữ chúc mừng sinh nhật được viết lúc 4h44 sáng ngày 18/2 và câu
"Thời gian càng trôi qua, anh càng yêu em nhiều hơn"
Cảm ơn anh, hạnh phúc thật đơn giản nhưng có lẽ nhờ có anh hạnh phúc mới rõ ràng đơn giản như vậy.

3h kém 5 phút, cô nhìn thầy hiệu trưởng rồi thu dọn đồ đạc. Hôm nay, theo như lịch cô chỉ làm 1 tiếng thôi bài giảng của giáo viên lớp 2 cô đã photo để sẳn chỉ cần đến lấy là được. Thầy nhìn cô rồi chúc "bon week-end", cô vui mừng vọt ra cửa. Anh đã đứng đó sẳn.
- Để xe ở đây, anh đưa em đi ville cắt tóc.
- Em đâu có hẹn trước, mắc công đợi lâu lắm.
- Anh đã hẹn cho em hôm qua rồi, cắt tóc đi ngày mai là sinh nhật em. Chắc em cũng thích một chút mới mẻ.
- Hihi... anh cũng nhớ!
- Em nghĩ coi có bao giờ anh quên ngày này. Chỉ là giả bộ im lặng không nhắc với em thôi.
Vào tiệm cắt tóc, cô bảo anh có thể đi dạo 1 vòng nhưng anh nói anh thích ngồi đây đợi cô. Vừa cắt tóc cô vừa kín đáo quan sát anh, thấy anh ngồi đó lật vài tờ tạp chí xem một cách lơ đễnh rồi nhìn vào gương mĩm cười với cô. Hình ảnh này quen lắm, cô nhớ, hình như là lúc cô vừa sang sống chung với anh, anh cũng dắt cô đi cắt tóc. Tiền tỉa vài sợi tóc vì lúc đó cô để tóc tém hết 45 euro, cô đau khổ bảo "chắc phải để tóc dài thôi chứ mỗi lần cắt đau bụng quá!". Anh chỉ cười lấy tay xoa đầu cô bảo "mẹ anh hình như 4,5 tháng mới cắt 1 lần nhưng mà chừng nào em muốn đi cắt tóc thì cứ hẹn, anh dẫn em đi"...
Thời gian trôi qua, cô cũng đi cắt tóc vài lần. Đổi vài kiểu tóc và cuối cùng dừng ở kiểu tóc như hiện nay. Dài tới vai, tỉa so le phía sau dù cô mê mẩn bộ tóc xoăn dài nhưng tóc cô không thể nào uốn được vì cứ mỗi lần uốn thì tóc gần như hư hết cứ phải duỗi ra rồi dưỡng lại. Lại có lần trước khi sanh đứa con trai đầu tiên, anh dẫn cô đi cắt tóc, người thợ cắt tóc nhìn cô rồi hỏi:
- Kiểu này, dài đến đây, bà hài lòng chứ?
Cô ngắm nghía rồi gật đầu, cô nhìn sang anh, người thợ cắt tóc đùa "chắc là lúc nào, hay kiểu nào ông cũng hài lòng phải không?". Cô và anh cùng mĩm cười.
Không phải ít lần anh đưa cô đi cắt tóc, có lần thì tháp tùng theo 2 đứa nhóc. Anh dẫn chúng đi dạo để cô an tâm làm đẹp rồi hẹn giờ lại đón cô sau đó cả nhà đi ăn tối hay dạo phố, nhưng lần này anh chủ động hẹn tiệm cắt tóc để đưa cô đi. Anh bảo thỉnh thoảng anh thích sự riêng tư.
Cô ngồi yên trên ghế, tự mĩm cười, nhớ lần cô giận anh chạy ra tiệm cắt phanh mái tóc dài. Anh lúc đó trầm tư đứng ngòai cửa kính, im lặng đợi cô. Lúc đi ra cô cố tình đi lướt qua như không để ý, anh chạy theo cô xin lỗi nói lần sau có giận anh thì đừng hành hạ bản thân dù anh không phải thích cô để tóc dài. Có nhớ lúc đó mình định hung hăng rồi như bong bóng xì hơi cô cũng xin lỗi về cái chướng khí chẳng ra gì của mình, chỉ là buồn bực muốn đi tiêu tiền một chút cho vui thôi.
Cắt tóc xong đã gần 4h, cô lật đật nắm tay anh chạy xuống tầng hầm lấy xe. Anh níu tay cô lại bảo "không cần vội, anh đã xin cho tụi nhỏ ở thêm 1 tiếng chiều nay rồi. 5h chúng mới tan, bây giờ mình đi uống cafe đi". Cô trợn mắt sao mình không biết vậy kìa, anh làm hồi nào? Cô giáo của tụi nhỏ cũng không báo gì với cô cả, chẳng lẽ anh đã nói gì để các cô giáo cũng giữ bí mật cho anh. Anh đúng là làm cho cô một bất ngờ. Mà hình như năm nào sinh nhật cô anh cũng dành cho cô một bất ngờ chẳng bao giờ cô nắm bắt được. Không phải quà cáp mắc tiền nhưng bao giờ cũng là 1 ngày nghỉ phép ở nhà trong ngày sinh nhật cô. Anh không muốn cô cô đơn trong ngày này nhưng không bao giờ cô biết trước được là anh được nghỉ. Vì có hôm khi cô tỉnh giấc, thấy nhà cửa vắng hoe, cô nghĩ chẳng lẽ mình đón sinh nhật lần thứ 32 ở cái xứ lạnh lẽo này một mình buồn bã thế này sao? Nhưng biết làm sao được, công việc của anh không thể nghỉ bất kỳ lúc nào. Nhưng sao thế này, anh đi làm từ 5h sáng vậy mà bây giờ mùi cafe vẫn còn lãng đãng nơi đây. Trên bàn là croissant, máy cafe đã chuẩn bị pha bên cạnh là một cái bông hồng. Bán tín bán nghi, cô chạy đi tìm khắp góc nhà. Đến phòng cuối cùng cô thấy anh nín thở đứng nép sau cánh cửa, dưới chân là đôi giày đi làm vì anh sợ cô phát hiện anh ở nhà. Khỏi phải nói là cô vui mừng biết chừng nào. Anh như trẻ con muốn đem món quà là một bất ngờ cho cô. Cứ thế hết năm này qua năm khác cô phập phồng xem thử bất ngờ của năm nay là gì. Đôi lúc không chịu được cô hỏi "Năm nay anh tặng em cái gì? Có nghỉ phép không?" lần nào anh cũng cười trừ bảo cô ép anh vào đường cùn, sao không kiên nhẫn đợi thêm ít bữa sẽ biết đáp án.
Năm nay, sinh nhật cô nhằm ngày thứ bảy. Anh tất nhiên được nghỉ nên thứ 6 anh dành buổi chiều dẫn cô đi cắt tóc và uống cafe như thời cô và anh còn rảnh rỗi.
Vào quán quen thuộc, anh gọi 1 ly cafe đen và 1 ly capucino cùng 1 góc tarte aux pommes. Cô bảo mình không ăn hết vì sắp đến giờ cơm nhưng anh khoác tay ra hiệu "không hết để anh ăn". Thói quen này quen lắm, ở nhà hễ món nào ăn không hết hay không ngon miệng là cô đẩy sang anh đến nỗi tụi nhỏ cũng thành thói quen hay gào lên "đưa cho papa ăn đi, nếu Cát-Linh ăn không hết". Thế là đứa nhỏ đẩy cái bánh hay hủ yaourt đã muốn chảy nước sang đưa mắt nhìn anh. Anh có khi ăn được mím môi nuốt xuống vì sợ bỏ uổng có khi đành cho vào sọt rác vì nhìn không thể nào nuốt được.
Bổng nhiên, anh lên tiếng xóa tan bầu không khí yên lặng. Anh bảo "dạo gần đây anh thật hạnh phúc, thấy mình thích cuộc sống thế này. Em vui vẻ không buồn rầu suy sụp tinh thần vì những lý do vô cớ, còn anh thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh từ sự bình an của em. Cảm ơn em, luôn làm anh cảm thấy anh yêu em". Cô há hốc mồn, muốn nói gì đó mà không nói được. Cô vốn tự hào mình có nhiều từ hoa mỹ, biết cách giao tiếp hơn anh, thế mà ngẫm lại từ hồi làm vợ anh đến giờ ít khi nào cô nói những lời có cánh. Ngược lại, anh vốn ít lời lại rất thô kệch nhưng hễ lúc cần anh có thể nói rất trôi chảy những lời như thế. Thỉnh thoảng anh vẫn bảo anh biết mình cố gắng vì cái gì.
Là khi đi làm trong đêm tối khi cái lạnh ở bên ngoài đạt đến -20°C lúc đó cô và các con chuẩn bị lên giường ấm áp, anh bảo như vậy anh thấy an tâm vì chỉ có mình anh chịu lạnh mà anh chịu được.
Là khi anh về đến nhà, cô và các con vẫn ngáy o o không hay biết gì nhưng anh thấy an tâm là đêm qua ít ra không có ai trong nhà bị ốm. Và dường như cũng không còn sức để nghĩ thêm nữa anh chỉ muốn chui vô chăn để ngủ cùng cô.
Là khi anh đáp ứng những cái cô cần dù có khi phải đợi 1,2 tháng để đủ tiền và anh tìm mua cái phù hợp nhưng lúc nào cũng có thể làm cô thỏa mãn nhưng những thứ anh xài dù cô có khuyên anh đổi thì anh vẫn có trăm ngàn lý do để trì hoãn.
Cuối cùng thì cô và anh cũng kết thúc cuộc hẹn hò, cô vẫn không nói được gì chỉ chọc anh dăm ba câu cho đỡ ngượng. Tay trong tay, anh đưa cô về trường. Cô lấy xe chạy về trước còn anh vào lớp đón các con như không có chuyện gì xảy ra. Về đến nhà chúng nhao nhao hỏi vì sao chúng phải học thêm giờ, sao maman không nói trước, sao không nhờ bà đón và maman mới đi đâu về????
Chương này đến đây đã có thể kết thúc nhưng cái tuổi 38 của cô bắt đầu bằng một buổi sáng bình thường cùng với tiếng hát chúc mừng sinh nhật của 2 đứa con và anh chỉ ậm ừ gọi là. Cô chạy ra khỏi giường, trên bàn ở phòng khách là một hộp quà to. Cô ôm vào giường trong ánh mắt ngưỡng mộ của bọn trẻ. Chúng lao nhao đòi mở, bên trong là 1 cái sac nhỏ cùng với dòng chữ chúc mừng sinh nhật được viết lúc 4h44 sáng ngày 18/2 và câu
"Thời gian càng trôi qua, anh càng yêu em nhiều hơn"
Cảm ơn anh, hạnh phúc thật đơn giản nhưng có lẽ nhờ có anh hạnh phúc mới rõ ràng đơn giản như vậy.
vuontuoitho said
Giờ đấy đi làm về còn đang bị cóng tay lắm nhỉ , vậy mà vẫn viết được những dòng chữ thật Đẹp .
hihihi....nói chứ vì tối Qa thức khuya lắm, có khi đến 2h sáng nên chồng về lúc 4h Qa có khi chẳng hay biết gì. Đến sáng thức dậy nhiều lúc giật mình bảo nếu trộm đêm qua vào rinh hết cái nhà mình cũng ko hay biết. May mà chung cư nhà mình khá yên tỉnh có lần quên khóa cửa mà vẫn ko có gì xảy ra.
|
vuontuoitho said
Mà thực ra mình vẫn nhớ có lần mình hỏi QA sinh tháng mấy ? Và bạn đã trả lời tháng 2 . Mình nhớ mình và G sinh cùng tháng nhưng mình " được " ra trước G mấy ngày .
Ủa, chứ ko phải bây giờ mình 38 là phải hôn 38 cái hả?
|
vuontuoitho wrote on Mar 2
laluli said
Hihi .
|
vuontuoitho wrote on Mar 2, edited on Mar 2
laluli said
Hí hí . Người ta nói " ăn được ngủ được là Tiên " , không quê đâu vì Anh ấy đang sở hữu một cô Tiên mà nên cứ yên tâm ngủ thẳng chân .
Giờ đấy đi làm về còn đang bị cóng tay lắm nhỉ , vậy mà vẫn viết được những dòng chữ thật Đẹp . |
vuontuoitho wrote on Mar 2, edited on Mar 2
laluli said
Hihiihi... thiếu mình 1 cái bisous nhe vì bây giờ già rồi, đến 38 cái bisous mới đủ!
Hihi , " tham " quá . 38 chiếc là mình để dành tới ngày này năm sau . Kể ra sống bên này có " lãi " bạn nhỉ , không tính thêm tuổi mụ hay tuổi ta gì hết .
Mà thực ra mình vẫn nhớ có lần mình hỏi QA sinh tháng mấy ? Và bạn đã trả lời tháng 2 . Mình nhớ mình và G sinh cùng tháng nhưng mình " được " ra trước G mấy ngày . |
camillepiggy said
Hạnh phúc bình yên đến lạ thường! Em chúc mừng sinh nhật muộn của chị, và mong anh chị với hai nhỏ luôn bình an hạnh phúc như vậy hoài nhe!
Cảm ơn em nhe. Phụ nữ tụi mình yêu bằng tai em hén bởi vậy mà "ngu" cả đời!
|
camillepiggy wrote on Mar 2
Ái chà chà, em vừa ngưỡng mộ vừa hồi hộp xúc động theo từng lời chị kể!
Hạnh phúc bình yên đến lạ thường! Em chúc mừng sinh nhật muộn của chị, và mong anh chị với hai nhỏ luôn bình an hạnh phúc như vậy hoài nhe! |
jbc2802 said
Cảm ơn bà nhe. Truyện này viết được có mỗi chương này thôi bà ơi, mấy chương khác chưa có viết... hihihi...
|
vuontuoitho said
Ko có giờ nào khác vì đi làm về đến nhà là 4h15 rồi. Phải lụi hụi ngồi gói vì rớt lên rớt xuống mà mình ngủ thẳng chân chẳng hay biết quê thật!
|
vuontuoitho said
Trong suốt tháng 2 , lần nào trước khi nói chuyện mình cũng tự nhủ là phải hỏi ngày chính xác của bạn , ấy thế mà vô duyên khi đem hàng tấn than của mình quẳng sang cho bạn rồi chẳng thèm quan tâm tới bạn . Ngàn lần xin lỗi vì sự vô tâm này nhé ! Bon anniversaire ma chère copine ! 37 bisous pour toi !
Cảm ơn bạn hiền nhe. Ko phải bạn quên mà vì mình ráng im lặng để chừng nào có hứng viết xong "chương 37" thì nói với bạn luôn!
Hihiihi... thiếu mình 1 cái bisous nhe vì bây giờ già rồi, đến 38 cái bisous mới đủ! |
vuontuoitho wrote on Mar 2
Nè , 04h44' mùa Đông mà người ấy viết lời " tỏ tình " thế này thật là đáng quý và xúc động bạn à .
|
vuontuoitho wrote on Mar 2
P/ S : Mình rất thích đọc Văn viết của bạn . Chịu khó ngồi gõ thường xuyên nếu như không có gì " ngăn cản " nhé !
|
vuontuoitho wrote on Mar 2, edited on Mar 2
Chúc mừng sinh nhật bạn hiền ! Chương 37 kết thúc thật đẹp , chúc tuổi 38 luôn mang lại nhiều hạnh phúc và may mắn tới bạn . Hạnh phúc của bạn thật lãng mạn và trẻ trung , cần gì tới những món quà lớn đâu bạn nhỉ .
Trong suốt tháng 2 , lần nào trước khi nói chuyện mình cũng tự nhủ là phải hỏi ngày chính xác của bạn , ấy thế mà vô duyên khi đem hàng tấn than của mình quẳng sang cho bạn rồi chẳng thèm quan tâm tới bạn . Ngàn lần xin lỗi vì sự vô tâm này nhé ! Bon anniversaire ma chère copine ! 37 bisous pour toi ! |
Dạo này mới qua đây em à.
RépondreSupprimer