Mấy ngày qua mẹ đã hỏi đi hỏi lại mình câu hỏi đó. Có phải con đang lớn? Đang trong giai đoạn chuyển tiếp mà mẹ - thế hệ đi trước - đã cố gắng mà vẫn chưa thể nào hiểu nỗi 1 cách tận tường.
Mẹ tự cho là đang có cái gì đó trong con: hình như là 1 sự nỗi loạn của tuổi dậy thì. Con đã không còn là 1 trẻ con chỉ biết được mẹ đưa đến trường hay đến những nơi mà ba mẹ hay đưa đến nữa... Mẹ có cảm giác con giống như 1 con thú bị cầm giữ lâu ngày được chủ cho nếm chút hương vị của núi rừng nên nhìn thấy 4 bức tường và song sắt của mình trở nên bé nhỏ và chật hẹp, thấy thức ăn được cung cấp hằng ngày nhạt nhẽo và thiếu hương vị của việc săn bắt, thấy việc làm trò cho những người đứng xem ngoài song sắt là 1 nghĩa vụ nặng nề... Đó là con trong những ngày qua.
Sau kỳ nghỉ 1 tuần ở vùng núi cùng thầy cô và các bạn về con dường như vẫn còn cái đà được chơi đó. Bởi thời gian biểu 1 tuần của classe verte là sáng thức dậy từ 7h đến 7h30', vệ sinh ăn sáng xong là 9h bắt tay vào khám phá hoặc lên đường leo núi, tham quan lâu đài Chiều tối về các con sinh hoạt với nhau đến 11h đêm thì đi ngủ. Nên khi trở lại sinh hoạt với cuộc sống hằng ngày, với lớp học, với bài vở con thấy chán nản, mệt mỏi và thèm được chơi như ngày nào. Khổ nổi khi thầy cô sắp xếp việc đi dã ngoại đó thì khi quay trở lại trường lịch kiểm tra cuối khóa vẫn không thay đổi. Các con phải đối diện với bài lịch sử - la guerre de cent ans và expansion de la France dài gần 4 trang A4. Khác với những lần học kiểm tra của các năm trước, lần này con học 1 cách ngật ngưỡng, ép buộc và chán nản. Mẹ nhìn cách con học mà mẹ bực mình quá, cố gắng im lặng mà cũng ko được, mẹ bảo con ngồi học đàng hoàng. Thế mà con hết chạy ra chơi với CL đến quay vào phòng ngồi xem báo, rồi liếc qua tập 1 chút, 1 chút... Mẹ nhắc, mẹ nhắc và mẹ nhắc và cuối cùng con bật khóc! Khóc thật to, thật nhiều như chưa bao giờ được khóc. Mẹ ko hiểu tại sao, đợi con bình tỉnh mẹ hỏi han và giải thích. Con bảo thấy bài nhiều quá nên con ngán. Đâu phải bài mẹ cho, bài thầy cho để làm éval mà! Ngày mai làm éval rồi, hôm nay là ngày thứ 4 nghỉ ở nhà phải học chứ! Nếu thấy mệt quá con có thể nghỉ 1 chút rồi học lại, bài dài nhưng mình học từ từ thì sẽ hết. Quýnh lên rồi khóc đâu giải quyết được gì...
Tưởng đã hiểu và thông, đến chiều con vẫn muốn chơi chứ ko muốn đụng đến bài vở dù con nói rằng thứ 5 sẽ có eval của lịch sử và thứ 6 có eval của toán. Bài lịch sử con nhờ mẹ dò bài. Phải nói mẹ ko hài lòng vì con đọc bài ko thông suốt nhưng mẹ CHÁN vì thái độ học của con nên cũng ko muốn bắt con phải học lại, mắc công con lại bảo con học vì mẹ thì mẹ chẳng thích tí nào. Đến giờ mẹ phải dẫn CL đi bác sĩ, mẹ dẫn con xuống chơi với ông và con đem theo tập toán để xem bài kiểm tra ngày thứ 6 trước. Chiều về, mẹ ko dò bài nữa vì mẹ nghĩ để tối thứ 5 sẽ hỏi lại con. Con vẫn có thời gian chơi và xem phim với ông sau khi học xong toán đó chứ mẹ có ép con học đâu? Ngày trước con tự biết sắp xếp đâu để mẹ chỉ đạo thế này nên mẹ vừa bực vừa chán!
Ngày thứ 5, chiều về con cầm bài kiểm tra lịch sử cho mẹ ký. Như mẹ đã dự đoán và muốn cho con 1 bài học về sự tự giác. Bài kiểm tra lịch sử kết quả ko như con mong muốn. Đúng rồi, nếu con học bài tốt, học thuộc lòng, thì con sẽ làm được câu đó, còn nếu con ko học kỹ thì con sẽ thiếu ý để trả lời câu đó. Mẹ ký tên xong hỏi con nghĩ gì? Con ấp úng, mẹ giải phóng cho con đi học bài để mai còn kiểm tra. Lần này thì quá đáng, con quên tập ở trường! Nếu hôm qua mẹ ko dặn hờ con học bài cho ngày thứ 6 thì hôm nay tập đâu mà học? Ngày mai sao mà làm bài kiểm tra. Ok, mẹ bảo Luân nói cho mẹ nghe 2 bài toán ngày mai phải kiểm tra thì nội dung là gì. Con nói được 1 bài còn 1 bài thì con hòan tòan ko nhớ! Ngày trước mỗi khi cô giáo dặn bài gì để kiểm tra hay làm bài tập là con biết đem sách đó về đâu có quên đầu quên đuôi như bây giờ! Haizz... và con ko còn bài để học nên tiếp tục chơi 1 chút trước giờ đi ngủ.
Ngày thứ 6, bài tập về nhà của con là tiếng Đức. Mẹ chờ đợi Luân học 1 cách nghiêm túc chứ ko có cái kiểu vừa học vừa chơi như những ngày qua sau bao nhiêu giải thích kèm theo nước mắt của con, con gật đầu bảo hiểu. Thế mà nhìn cách con học mẹ ngứa mắt quá chừng nhưng ráng im lặng.
Ngày thứ 7 cả nhà mình ngủ nghỉ và chơi bời cả ngày đến tối còn xem "danse avec les stars" đến khuya. Vì là cuối tuần nên mẹ cho 2 đứa thức coi tivi chung với ba mẹ. Trong chương trình có cô ca sĩ do lúc tập đã ko nghiêm túc nên kết quả là cô ấy bị loại dù cô ấy có rất nhiều lợi thế so với các ngôi sao khác cùng tham gia chương trình. Ba mẹ thừa dịp nói với Luân là nếu mình ráng làm tốt thì mình sẽ có kết quả tốt còn vừa làm vừa chơi thì kết quả ko như ý là điều tất yếu.
CN, sau 3,4 ngày nói chuyện khuyên bảo con mà thấy thái độ học của con ko khá hơn, mẹ mới hỏi thực sự bây giờ con muốn gì. Bởi đã được khuyên là nên nói thật, con thẳng thắn bảo con thèm chơi quá, con thấy con chơi ko đủ. Mẹ thỏa thuận hôm nay đâu phải làm gì con có quyền chơi như con muốn. Và con chơi thật nhiệt tình. Con bày đủ thứ từ Gormiti đến triomino và rủ CL cùng chơi. Mẹ cũng muốn con relax mà hồi đó giờ mấy thứ này học xong con cũng chơi nhưng chưa bao giờ mẹ thấy con chơi hăng say như ngày hôm đó. Mẹ mệt mỏi đi nằm, bởi sau bao đối thoại con bảo con ko thích học nữa mà thích chơi. Mẹ ko phản đối chỉ muốn con hiểu hãy thu xếp thời gian thế nào để học xong rồi chơi mà khi học thì học nghiêm túc sau đó muốn chơi gì cũng được như trước giờ con vẫn làm.
Chưa bao giờ mẹ thấy Luân của mẹ như vậy. Con như 1 con người khác trong hình hài của con.
Nếu trước đây con thích đọc sách thì bây giờ con ko thích nữa, nếu trước đây con thích đến thư viện thì bây giờ con ko muốn đến nữa. Đúng rồi, ko thích đọc sách thì đến thư viện làm gì? ??
Nếu trước đây con ko thích vẽ và vẽ rất xấu thì bây giờ con lại thích ngồi hằng giờ để vẽ. Điều này ko có gì là xấu, mẹ chẳng có gì phản đối thậm chí còn ủng hộ nếu con thích. Bởi vẽ hay đọc sách cũng là 1 sự thư giản nếu mình thích.
Một tuần đi về con thay đổi từ 1 cậu bé khá trầm tỉnh con trở nên nhộn nhạo và ồn ào. Chủ nhật khi bày đồ chơi ra chơi cùng với em, con đã la hét như thể muốn giải phóng bớt năng lượng. Mẹ nhắc nhở vì mình ở chung cư ko nên làm ồn. Con trả lời rằng sao thích la quá, thấy vậy thật vui??!!! Người ta bảo "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" là rất đúng. Bởi 2 năm qua, Luân tòan chơi với Alnoire, mà Alnoire hiền lắm, 2 đứa gặp nhau ngày đầu năm học, đứng gần cho mẹ chụp hình mà chẳng đứa nào nói tiếng nào cả. Năm nay con ko học với Alnoire nữa nên con chơi với vài bạn mới cùng lớp. Những người bạn này có làm thay đổi con ko? Chắc chắn là có.
Mẹ dặn lòng mình kiên nhẫn, con đang tuổi lớn và dễ bị ảnh hưởng, cần phải phân tích cho con biết cái tốt cái xấu, cái lợi cái hại của việc ham chơi. Tối đó mẹ lại nói hết những gì mình nghĩ, những gì mẹ mong muốn và cả yêu cầu với con và quyết đinh cũng như dặn cả nhà ko đề cập đến nữa. Con hứa sẽ tập trung học như trước đây và mẹ chờ Luân thay đổi. Mẹ tin là con hiểu, có thể là ko hết những gì mẹ nói nhưng sau này khi con lớn con sẽ hiểu vì sao mà mẹ mong con học hành tử tế đến vậy!
Đây ko phải là thư mẹ viết cho con, định viết bằng tiếng Pháp vào quyển nhật ký của con mà thấy 2 buổi chiều nay ở trường về con đã làm bài rất nghiêm túc như trước đây. Nên chắc mẹ cũng nên ko nhắc lại chuyện này nữa.
Mẹ tự cho là đang có cái gì đó trong con: hình như là 1 sự nỗi loạn của tuổi dậy thì. Con đã không còn là 1 trẻ con chỉ biết được mẹ đưa đến trường hay đến những nơi mà ba mẹ hay đưa đến nữa... Mẹ có cảm giác con giống như 1 con thú bị cầm giữ lâu ngày được chủ cho nếm chút hương vị của núi rừng nên nhìn thấy 4 bức tường và song sắt của mình trở nên bé nhỏ và chật hẹp, thấy thức ăn được cung cấp hằng ngày nhạt nhẽo và thiếu hương vị của việc săn bắt, thấy việc làm trò cho những người đứng xem ngoài song sắt là 1 nghĩa vụ nặng nề... Đó là con trong những ngày qua.
Sau kỳ nghỉ 1 tuần ở vùng núi cùng thầy cô và các bạn về con dường như vẫn còn cái đà được chơi đó. Bởi thời gian biểu 1 tuần của classe verte là sáng thức dậy từ 7h đến 7h30', vệ sinh ăn sáng xong là 9h bắt tay vào khám phá hoặc lên đường leo núi, tham quan lâu đài Chiều tối về các con sinh hoạt với nhau đến 11h đêm thì đi ngủ. Nên khi trở lại sinh hoạt với cuộc sống hằng ngày, với lớp học, với bài vở con thấy chán nản, mệt mỏi và thèm được chơi như ngày nào. Khổ nổi khi thầy cô sắp xếp việc đi dã ngoại đó thì khi quay trở lại trường lịch kiểm tra cuối khóa vẫn không thay đổi. Các con phải đối diện với bài lịch sử - la guerre de cent ans và expansion de la France dài gần 4 trang A4. Khác với những lần học kiểm tra của các năm trước, lần này con học 1 cách ngật ngưỡng, ép buộc và chán nản. Mẹ nhìn cách con học mà mẹ bực mình quá, cố gắng im lặng mà cũng ko được, mẹ bảo con ngồi học đàng hoàng. Thế mà con hết chạy ra chơi với CL đến quay vào phòng ngồi xem báo, rồi liếc qua tập 1 chút, 1 chút... Mẹ nhắc, mẹ nhắc và mẹ nhắc và cuối cùng con bật khóc! Khóc thật to, thật nhiều như chưa bao giờ được khóc. Mẹ ko hiểu tại sao, đợi con bình tỉnh mẹ hỏi han và giải thích. Con bảo thấy bài nhiều quá nên con ngán. Đâu phải bài mẹ cho, bài thầy cho để làm éval mà! Ngày mai làm éval rồi, hôm nay là ngày thứ 4 nghỉ ở nhà phải học chứ! Nếu thấy mệt quá con có thể nghỉ 1 chút rồi học lại, bài dài nhưng mình học từ từ thì sẽ hết. Quýnh lên rồi khóc đâu giải quyết được gì...
Tưởng đã hiểu và thông, đến chiều con vẫn muốn chơi chứ ko muốn đụng đến bài vở dù con nói rằng thứ 5 sẽ có eval của lịch sử và thứ 6 có eval của toán. Bài lịch sử con nhờ mẹ dò bài. Phải nói mẹ ko hài lòng vì con đọc bài ko thông suốt nhưng mẹ CHÁN vì thái độ học của con nên cũng ko muốn bắt con phải học lại, mắc công con lại bảo con học vì mẹ thì mẹ chẳng thích tí nào. Đến giờ mẹ phải dẫn CL đi bác sĩ, mẹ dẫn con xuống chơi với ông và con đem theo tập toán để xem bài kiểm tra ngày thứ 6 trước. Chiều về, mẹ ko dò bài nữa vì mẹ nghĩ để tối thứ 5 sẽ hỏi lại con. Con vẫn có thời gian chơi và xem phim với ông sau khi học xong toán đó chứ mẹ có ép con học đâu? Ngày trước con tự biết sắp xếp đâu để mẹ chỉ đạo thế này nên mẹ vừa bực vừa chán!
Ngày thứ 5, chiều về con cầm bài kiểm tra lịch sử cho mẹ ký. Như mẹ đã dự đoán và muốn cho con 1 bài học về sự tự giác. Bài kiểm tra lịch sử kết quả ko như con mong muốn. Đúng rồi, nếu con học bài tốt, học thuộc lòng, thì con sẽ làm được câu đó, còn nếu con ko học kỹ thì con sẽ thiếu ý để trả lời câu đó. Mẹ ký tên xong hỏi con nghĩ gì? Con ấp úng, mẹ giải phóng cho con đi học bài để mai còn kiểm tra. Lần này thì quá đáng, con quên tập ở trường! Nếu hôm qua mẹ ko dặn hờ con học bài cho ngày thứ 6 thì hôm nay tập đâu mà học? Ngày mai sao mà làm bài kiểm tra. Ok, mẹ bảo Luân nói cho mẹ nghe 2 bài toán ngày mai phải kiểm tra thì nội dung là gì. Con nói được 1 bài còn 1 bài thì con hòan tòan ko nhớ! Ngày trước mỗi khi cô giáo dặn bài gì để kiểm tra hay làm bài tập là con biết đem sách đó về đâu có quên đầu quên đuôi như bây giờ! Haizz... và con ko còn bài để học nên tiếp tục chơi 1 chút trước giờ đi ngủ.
Ngày thứ 6, bài tập về nhà của con là tiếng Đức. Mẹ chờ đợi Luân học 1 cách nghiêm túc chứ ko có cái kiểu vừa học vừa chơi như những ngày qua sau bao nhiêu giải thích kèm theo nước mắt của con, con gật đầu bảo hiểu. Thế mà nhìn cách con học mẹ ngứa mắt quá chừng nhưng ráng im lặng.
Ngày thứ 7 cả nhà mình ngủ nghỉ và chơi bời cả ngày đến tối còn xem "danse avec les stars" đến khuya. Vì là cuối tuần nên mẹ cho 2 đứa thức coi tivi chung với ba mẹ. Trong chương trình có cô ca sĩ do lúc tập đã ko nghiêm túc nên kết quả là cô ấy bị loại dù cô ấy có rất nhiều lợi thế so với các ngôi sao khác cùng tham gia chương trình. Ba mẹ thừa dịp nói với Luân là nếu mình ráng làm tốt thì mình sẽ có kết quả tốt còn vừa làm vừa chơi thì kết quả ko như ý là điều tất yếu.
CN, sau 3,4 ngày nói chuyện khuyên bảo con mà thấy thái độ học của con ko khá hơn, mẹ mới hỏi thực sự bây giờ con muốn gì. Bởi đã được khuyên là nên nói thật, con thẳng thắn bảo con thèm chơi quá, con thấy con chơi ko đủ. Mẹ thỏa thuận hôm nay đâu phải làm gì con có quyền chơi như con muốn. Và con chơi thật nhiệt tình. Con bày đủ thứ từ Gormiti đến triomino và rủ CL cùng chơi. Mẹ cũng muốn con relax mà hồi đó giờ mấy thứ này học xong con cũng chơi nhưng chưa bao giờ mẹ thấy con chơi hăng say như ngày hôm đó. Mẹ mệt mỏi đi nằm, bởi sau bao đối thoại con bảo con ko thích học nữa mà thích chơi. Mẹ ko phản đối chỉ muốn con hiểu hãy thu xếp thời gian thế nào để học xong rồi chơi mà khi học thì học nghiêm túc sau đó muốn chơi gì cũng được như trước giờ con vẫn làm.
Chưa bao giờ mẹ thấy Luân của mẹ như vậy. Con như 1 con người khác trong hình hài của con.
Nếu trước đây con thích đọc sách thì bây giờ con ko thích nữa, nếu trước đây con thích đến thư viện thì bây giờ con ko muốn đến nữa. Đúng rồi, ko thích đọc sách thì đến thư viện làm gì? ??
Nếu trước đây con ko thích vẽ và vẽ rất xấu thì bây giờ con lại thích ngồi hằng giờ để vẽ. Điều này ko có gì là xấu, mẹ chẳng có gì phản đối thậm chí còn ủng hộ nếu con thích. Bởi vẽ hay đọc sách cũng là 1 sự thư giản nếu mình thích.
Một tuần đi về con thay đổi từ 1 cậu bé khá trầm tỉnh con trở nên nhộn nhạo và ồn ào. Chủ nhật khi bày đồ chơi ra chơi cùng với em, con đã la hét như thể muốn giải phóng bớt năng lượng. Mẹ nhắc nhở vì mình ở chung cư ko nên làm ồn. Con trả lời rằng sao thích la quá, thấy vậy thật vui??!!! Người ta bảo "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" là rất đúng. Bởi 2 năm qua, Luân tòan chơi với Alnoire, mà Alnoire hiền lắm, 2 đứa gặp nhau ngày đầu năm học, đứng gần cho mẹ chụp hình mà chẳng đứa nào nói tiếng nào cả. Năm nay con ko học với Alnoire nữa nên con chơi với vài bạn mới cùng lớp. Những người bạn này có làm thay đổi con ko? Chắc chắn là có.
Mẹ dặn lòng mình kiên nhẫn, con đang tuổi lớn và dễ bị ảnh hưởng, cần phải phân tích cho con biết cái tốt cái xấu, cái lợi cái hại của việc ham chơi. Tối đó mẹ lại nói hết những gì mình nghĩ, những gì mẹ mong muốn và cả yêu cầu với con và quyết đinh cũng như dặn cả nhà ko đề cập đến nữa. Con hứa sẽ tập trung học như trước đây và mẹ chờ Luân thay đổi. Mẹ tin là con hiểu, có thể là ko hết những gì mẹ nói nhưng sau này khi con lớn con sẽ hiểu vì sao mà mẹ mong con học hành tử tế đến vậy!
Đây ko phải là thư mẹ viết cho con, định viết bằng tiếng Pháp vào quyển nhật ký của con mà thấy 2 buổi chiều nay ở trường về con đã làm bài rất nghiêm túc như trước đây. Nên chắc mẹ cũng nên ko nhắc lại chuyện này nữa.
phanttduong wrote on Nov 29, '11
Đọc bài này thấy làm mẹ trăn trở đủ thứ hen. Mừng là mẹ và Luân cùng vượt qua 01 sự kiện. Kể từ lúc này, sẽ có nhiều đoạn nổi loạn nữa, nhưng đều là nhất thời, Luân đã có nền mẹ dạy rồi thì đâu sẽ vào đó thôi bạn già ơi. Big hug cả nhà nhé.
|
lienrom said
Việc sơn móng tay của CL trong tương lai thì không phải lo đâu, cứ hướng dẫn cho con vì bên trường Annh cấm đeo bông tai, cấm sơn móng tay, thả tóc dài nhưng bên TS này tự do và Tú có nói bạn sơn móng tay đi học; chị có nói nếu nghỉ học con sẽ được sơn móng tay nhưng vào học con phải chùi đi, phải thực hiện thì con sẽ không bị cắt phần chơi máy vi tính và xem TV trong 1 term nên Tú đồng ý. Chị mong em và cả Luân vượt qua giai đọan khó khăn này nhé.
Em qua rồi chị. Căng thẳng và mệt mỏi cũng qua. Lúc đó em thấy mình đuối và ko biết làm sao là cân bằng.
Hèn gì em thấy bên FB chị cho Tú sơn móng tay. Chị vẫn còn ở Anh? Chừng nào chị về TS? |
oceanemaivan said
Làm mẹ hết xì chét này đến căng thẳng khác chị nhỉ! em là em mệt với con nhóc nhà em lắm:)) chắc mai mốt lớn càng cực hơn hihii
Em đừng quá lo lắng nhe, cứ mỗi chuyện mình sẽ rút ra 1 bài học cho riêng mình
|
oceanemaivan wrote on Oct 19, '11
laluli said
vậy thì em mừng;).
Làm mẹ hết xì chét này đến căng thẳng khác chị nhỉ! em là em mệt với con nhóc nhà em lắm:)) chắc mai mốt lớn càng cực hơn hihii |
tuituhu said
Tại từ trước tới giờ L. ngoan hiền quá nên maman sốc thôi - chứ cái vụ đang học đòi chơi, mải mê chơi không học dù mai có bài kiểm là chuyện ... thường ngày ở huyện của nhà chị :)
Đúng là em shock thiệt chị à vì chuyện học là L tự thu xếp ko hà, em chẳng bao giờ nhắc cả.
|
oceanemaivan said
Hôm nay mọi sự đã ok rồi em. Lúc đầu chị hơi bị shock nhưng khi chị viết ra được thì chuyện đó đã qua rồi, giải quyết được rồi chị mới viết ra được đó em.
|
camillepiggy said
Em mà đi chơi về, em cũng phải mất thời gian để về thời khóa biều thường ngày đó chị. Chị ở nhà nên ko nhận ra cái thay đổi của một tuần, còn L thì nhiều lắm lắm!! Cho nên thay đổi như vậy của L vừa rồi chỉ ở mức...nhẹ thôi. Cũng may chị kiềm chế được...Nói chung, em bảo đảm với chị, thêm một tuần nữa, L sẽ trở về bình thường và còn hơn thế nữa, vì L đã có thêm được kiến thức sống cho bản thân mình...Lần sau cho đi, sẽ ít "sóng gió" hơn lần này vì L đã có trải nghiệm rồi.
Em biết ko, con trai và con gái nó có những cái khác nhau rồi em sẽ thấy em à. Ý chị như là khi con càng lớn thì mình càng giao cho con những việc con tự làm, tự chăm sóc nhiều hơn. Như L bây giờ vẫn để chị hôn trước khi con vào trường chứ vài bạn thì đã ngại ngùng lắm rồi.
Chị cũng nói với chồng chị là nhà trường xếp lịch đi cắm trại này ko đúng lúc vì vừa về là phải làm kiểm tra rồi, thêm nữa vào CM1 tức là qua 1 cycle khác, việc học cũng khó hơn ở phần kiểm tra và cũng như phải học thuộc lòng những bài dài hơn. Yêu cầu của việc học thay đổi mà con chưa thích nghi nên điểm số ko như ý là điều tất nhiên. Chị ko có phàn nàn chuyện này chỉ bực mình về thái độ của L lúc học bài thôi. Nhưng hôm nay thì mọi sự ok rồi em. |
tinhtri said
Những trăn trở, lo lắng này chỉ là phản xạ tự nhiên từ bản năng làm mẹ chứ những biểu hiện của Luân rất bình thường em ạ. Mong mọi chuyện theo phát triển tự nhiên qua mau theo tuổi. Với người mẹ như em chỉ chăm chút, tận tình quan tâm đến con thì Luân sẽ đâu vào đó hết.
Cứ qua mỗi chuyện mình lại có thêm 1 bài học chị hén. Đôi lúc em cứ dặn mình bình tỉnh để tìm ra giải pháp.
Mấy ngày nay L trở lại nề nếp được rồi, em thở phào, nhưng em cũng sẽ để ý hơn vào tuần sau để xếp cho tụi nhỏ đi đâu đó vì hết tuần này là vacances rồi. Hồi hè em tập trung học lái xe và tốn tiền quá nên năm nay nhà em đâu có đi chơi, chắc vì vậy mà con thấy tù túng. |
princenhim said
M2 nói đúng đó, trước giờ L tòan tìm niềm vui trong chuyện học thôi, mình cũng luôn muốn con có những sinh hoạt xã hội khác mà thấy L ko thích nên mình cứ xuôi theo. Đi chơi với gia đình cũng có khuôn khổ giờ giấc nên giờ được tự do thấy thích quá, chỉ tại vừa về là phải làm kiểm tra liền nên L chưa hòa nhập được. Mình sẽ cố gắng giúp để con cân bằng hơn. Đây cũng là 1 bài học cho mình, M2 hén!
|
oceanemaivan wrote on Oct 19, '11
Em nghĩ chắc L bị "contre coup" đó chị. Có nghĩa là sau một tuần được tự do vui chơi không có sự kềm cặp của ba mẹ, không có bài vở để làm nên khi quay về nhà, quay lại nhịp sống cũ: trường lớp bài vở nên L bị "mất thăng bằng" một tí...Mong là L sẽ qua khỏi giai đoạn này sớm.
|
camillepiggy wrote on Oct 19, '11
Tối qua, em cho con đi ngủ nên cũng comment chưa hết ý. Như em nói, do L đang lớn, chị nói cần thay đổi cách chăm sóc con cũng đúng. Tuy nhiên, do L mới vừa đi chơi 1 tuần, bao thay đổi nói chung là "hơi to tát" vì lần đầu xa nhà, tự lập, ở trại, chắc chắn L cũng đã thay đổi tâm lý rất nhiều, nhưng vì chị không thấy. Và sau khi vượt qua được, cảm nhận bản thân cũng rõ hơn, L thấy mình trưởng thành, cuộc sống rất phong phú, nhiều niêm vui khác ngoài chuyện đọc sách, học hành...Đi chơi về, cảm thấy còn vương vấn chuyến đi, chưa thể tập trung lại được, mà phải thi...rõ ràng thầy cô trường L thiếu tâm lý một cách...trầm trọng!!!
Em mà đi chơi về, em cũng phải mất thời gian để về thời khóa biều thường ngày đó chị. Chị ở nhà nên ko nhận ra cái thay đổi của một tuần, còn L thì nhiều lắm lắm!! Cho nên thay đổi như vậy của L vừa rồi chỉ ở mức...nhẹ thôi. Cũng may chị kiềm chế được...Nói chung, em bảo đảm với chị, thêm một tuần nữa, L sẽ trở về bình thường và còn hơn thế nữa, vì L đã có thêm được kiến thức sống cho bản thân mình...Lần sau cho đi, sẽ ít "sóng gió" hơn lần này vì L đã có trải nghiệm rồi. |
princenhim wrote on Oct 19, '11
m2 cũng ko nghĩ là mẹ L ép học, nhưng ý m2 là trước giờ L luôn tập trung chuyện học và thú vị với nó hơn là chơi, mà trước giờ chơi cũng là chơi với gia đình và có khuôn khổ giờ giấc, giờ tự nhiên có mấy ngày chơi có thể gọi là xả láng với bạn bè thì ảnh bỗng nhiên lại thấy chơi như thế thú vị hơn, nên là mình làm sao để giúp ảnh cân bằng 2 chuyện đó. Mà thiệt ra L còn hơn Nhím nhiều á nên mẹ cũng thông cảm cho L nha. Nhím thì suốt ngày chỉ quan tâm sao Nhím ko được xem TV mà phải học, cuối tuần này Nhím có được đi chơi đâu không cho dù sang đầu tuần sau có bài kiểm tra, đâm ra cũng phải o ép ảnh vì ở VN học hành đâu có được thoải mái như bên đó đâu.
|
shqg said
Nếu tao ko dân chủ thì con đã ko dám nói thẳng là con thèm chơi đâu G. Tao đã luôn cố gắng lắng nghe để là bạn của con dù nhiều lúc thấy mình cũng đòi hỏi thêm ở mình sự kiên nhẫn.
|
ngovananh said
Đây là do chị ngắm các bà mẹ khác thấy như vậy đó - Chúc mừng em vì đã kiên nhẫn và có kết quả ... :)
Mấy ngày qua em cũng vắt tay lên trán suy nghĩ tại sao và cách nào đó chị. Em thấy mình nói nhiều quá nên quyết định ko nói về chuyện đó với con nữa
|
princenhim said
Đâu phải L bị ép học đâu m2. Bài vở bên này nhàn lắm, học bài chừng 15 hay 30 phút là con chơi rồi. Mình cũng đâu có ép học thêm. Ngòai giờ chơi, L cũng học bơi này nọ chỉ vì mình ko kể ra thôi.
|
mgjy said
Chị hiểu đây là áp lực những lúc mình thi mình thèm được chơi lắm vì mình thấy mình thiếu em hén. Mình hồi xưa cũng vậy đâu phải ko xa ngã nhưng mình cũng đứng dậy được, chị ko quá lo, chỉ cảm thấy mình cần phải thay đổi suy nghĩ với con 1 chút
|
princenhim wrote on Oct 18, '11
Mong là Luân sớm hiểu những gì ba mẹ muốn nói và sẽ tập trung vào việc học như trước nghen!
|
princenhim wrote on Oct 18, '11
Mình cũng định còm như bạn shqg. Thực ra thay đổi này nó hơi đột ngột nên mẹ sốc, chứ m2 nghĩ phần nào Luân cũng nên có trải nghiệm này và cũng nhận thức được sự thú vị của việc "chơi". Có điều là giống như bùng nổ nên nó hơi thái quá và cực đoan. Nếu ba mẹ sát sao và kiên nhẫn điều chỉnh, cộng với việc trở lại trường lớp thì từ từ Luân sẽ cân bằng hơn. Mà sau này có lẽ mình cũng nên giúp con cân bằng giữa chơi và học, không nên chỉ tập trung học và học, thì sau này khi có cơ hội tiếp xúc với "chơi" nhiều con cũng không quá hăm hở sa đà thành cực đoan. Công nhận con càng càng đau đầu henn
|
shqg said
Ừ, tao sẽ nhớ lấy chuyện này làm kinh nghiệm. Đúng như mày nói, tao cũng đang xuôi theo ý nó để xem đến đâu rồi từ từ xoay nên chiều nay tao khen nó vẽ đẹp nó mừng lắm ngồi vẽ vẽ tô tô 1 thằng siêu nhân tặng tao!
|
laluli said
bởi vậy nên mình cũng phải tập chấp nhận thực trạng mày à, nếu mình cứ khăng khăng dạy con theo kiểu xưa cũ thì con sẽ k muốn "làm bạn" với mình đâu
|
jbc2802 said
Mấy đứa cháu bên chồng tui khoảng 4-5 tuổi đã được sơn móng tay móng chân, đi tiệc là son phấn đậm đà rồi. Mình đâu có ý kiến gì được. Nhưng con tui nó cứ đòi "Con muốn giống chị M." .... Dạy con thì phải dạy rồi, mà khó ơi là khó! huhuhu
Cũng may là tui chỉ sợ thôi vì bên chồng tui chỉ có mình 2 đứa nhỏ nhà tui thôi nên tụi nó ko có ai để đua đòi ngòai bạn bè. Mà tui thấy vài đứa con gái học lớp 7, 8 trong chung cư đi học đã vẽ mascara, vẽ môi tùm lum. Lúc đầu sợ mẹ la nên vào thang máy mới vẽ nhưng sau đó thì công khai luôn. Mỗi sáng tụi nó bấm thang máy đi lên đi xuống cả chục lần để vẽ cho xong cái mắt... hihihi
|
jbc2802 said
Mấy đứa cháu bên chồng tui khoảng 4-5 tuổi đã được sơn móng tay móng chân, đi tiệc là son phấn đậm đà rồi. Mình đâu có ý kiến gì được. Nhưng con tui nó cứ đòi "Con muốn giống chị M." .... Dạy con thì phải dạy rồi, mà khó ơi là khó! huhuhu
Tui thấy cũng k sao đâu MA. Mấy đứa cháu bên VN của tui thỉnh thoảng cũng được trót trét chút đỉnh vì nó thấy mẹ nó làm điệu nên tò mò nhưng tụi nó k đòi hoài đâu. Cứ "thỏa mãn" tụi nó 1 chút chứ càg cấm càng ngăn thì tụi nó càng tò mò và trở chứng đó
|
Ui, cái vụ này ám ảnh tui lắm nè bà! :(((
Mấy đứa cháu bên chồng tui khoảng 4-5 tuổi đã được sơn móng tay móng chân, đi tiệc là son phấn đậm đà rồi. Mình đâu có ý kiến gì được. Nhưng con tui nó cứ đòi "Con muốn giống chị M." .... Dạy con thì phải dạy rồi, mà khó ơi là khó! huhuhu |
laluli said
vậy là mày cũng "nổi điên" thay cho ông L hả?
|
jbc2802 said
Có lẽ không cần phải hoảng hốt, nhưng cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần và cả "giải pháp" để đối phó là vừa rồi, phải không bà? (Bà nhớ ghi lại kinh nghiệm, mai mốt tui xin nhe)
Bà nói đúng đó MA ơi. Bởi lúc họp phụ huynh bàn về chuyến đi này có nhiều người đã nêu ý kiến là năm rồi đến tháng 6 mới đi, lúc đó các em đã học xong chương trình được đi 1 tuần coi như đền bù công sức học 1 năm. Bây giờ mới vào năm học chưa ổn định đã đi cắm trại rồi chưa kể những em được đi chơi cả kỳ hè với ba mẹ nữa. Nên việc quay trở lại với bài vở là vô cùng khó khăn.
Mỗi khi con lớn muốn tự khẳng định thì làm cha mẹ thật là "đau tim" bà hả? hahaha...chẳng biết làm sao cho đúng hết. |
camillepiggy said
Ừ, chị biết chuyện cũng ko lớn,mình còn control được nhưng con đã bắt đầu ko còn là trẻ con nữa em à. Bản thân mình cũng phải thay đổi cách nghĩ, cách đối xử với con.
|
Có lẽ chuyến đi cắm trại đã có tác dụng nhất định tới nhận thức của L đó QA ơi. Trước giờ, con chỉ biết học rồi chơi quanh quẩn với gia đình, với em, với vài người bạn cũng trầm hiền ... Một chuyến đi chơi với đầy cơ hội khám phá có lẽ đã làm L nhận ra bấy lâu mình chưa biết gì nhiều về thế giới ngoài sách vở ... Có lẽ dư âm của chuyến đi đã khiến L "giở chứng" như vậy ...
Có lẽ không cần phải hoảng hốt, nhưng cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần và cả "giải pháp" để đối phó là vừa rồi, phải không bà? (Bà nhớ ghi lại kinh nghiệm, mai mốt tui xin nhe) |
camillepiggy wrote on Oct 18, '11
Một phần là đến tuổi, một phần sau một tuần đi chơi, một phần em ...muốn có cuộc cách mạng...chút xíu! Mẹ đừng quá lo lắng, stress nữa nhe! Em thấy chuyện cũng không có gì đâu chị. Em chưa có kinh nghiệm từ bản thân, nhưng em được thấy từ mấy đứa cháu con của chị em.
|
shqg said
Tự nhiên đọc đến câu trả lời của L: "con thèm chơi quá, con thấy con chơi ko đủ.", tao lại thấy mắt mình cay cay, tao nhớ lại khoảng thời gian tao bằng tuổi L, tao phải học bài và chăm em nhiều đến nỗi k biết chơi là gì. Nhìn bạn bè được chơi được vui còn mình suốt ngày chỉ có học hành và chăm em...Buồn vô cùng. Mong sao sau những giờ phút được vui chơi thỏa thích con sẽ là con trai ngoan của Ba mẹ và anh Hai giỏi dang của CL, Luân nhé!
Ừ, bây giờ bình tỉnh viết lại thì thấy mình hiểu con hơn, hiểu mình hơn chứ lúc đó tao shock lắm mà vẫn phải ráng dịu dàng khuyên bảo.
|
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire