Mấy ngày qua mẹ đã hỏi đi hỏi lại mình câu hỏi đó. Có phải con đang lớn? Đang trong giai đoạn chuyển tiếp mà mẹ - thế hệ đi trước - đã cố gắng mà vẫn chưa thể nào hiểu nỗi 1 cách tận tường.
Mẹ tự cho là đang có cái gì đó trong con: hình như là 1 sự nỗi loạn của tuổi dậy thì. Con đã không còn là 1 trẻ con chỉ biết được mẹ đưa đến trường hay đến những nơi mà ba mẹ hay đưa đến nữa... Mẹ có cảm giác con giống như 1 con thú bị cầm giữ lâu ngày được chủ cho nếm chút hương vị của núi rừng nên nhìn thấy 4 bức tường và song sắt của mình trở nên bé nhỏ và chật hẹp, thấy thức ăn được cung cấp hằng ngày nhạt nhẽo và thiếu hương vị của việc săn bắt, thấy việc làm trò cho những người đứng xem ngoài song sắt là 1 nghĩa vụ nặng nề... Đó là con trong những ngày qua.
Sau kỳ nghỉ 1 tuần ở vùng núi cùng thầy cô và các bạn về con dường như vẫn còn cái đà được chơi đó. Bởi thời gian biểu 1 tuần của classe verte là sáng thức dậy từ 7h đến 7h30', vệ sinh ăn sáng xong là 9h bắt tay vào khám phá hoặc lên đường leo núi, tham quan lâu đài Chiều tối về các con sinh hoạt với nhau đến 11h đêm thì đi ngủ. Nên khi trở lại sinh hoạt với cuộc sống hằng ngày, với lớp học, với bài vở con thấy chán nản, mệt mỏi và thèm được chơi như ngày nào. Khổ nổi khi thầy cô sắp xếp việc đi dã ngoại đó thì khi quay trở lại trường lịch kiểm tra cuối khóa vẫn không thay đổi. Các con phải đối diện với bài lịch sử - la guerre de cent ans và expansion de la France dài gần 4 trang A4. Khác với những lần học kiểm tra của các năm trước, lần này con học 1 cách ngật ngưỡng, ép buộc và chán nản. Mẹ nhìn cách con học mà mẹ bực mình quá, cố gắng im lặng mà cũng ko được, mẹ bảo con ngồi học đàng hoàng. Thế mà con hết chạy ra chơi với CL đến quay vào phòng ngồi xem báo, rồi liếc qua tập 1 chút, 1 chút... Mẹ nhắc, mẹ nhắc và mẹ nhắc và cuối cùng con bật khóc! Khóc thật to, thật nhiều như chưa bao giờ được khóc. Mẹ ko hiểu tại sao, đợi con bình tỉnh mẹ hỏi han và giải thích. Con bảo thấy bài nhiều quá nên con ngán. Đâu phải bài mẹ cho, bài thầy cho để làm éval mà! Ngày mai làm éval rồi, hôm nay là ngày thứ 4 nghỉ ở nhà phải học chứ! Nếu thấy mệt quá con có thể nghỉ 1 chút rồi học lại, bài dài nhưng mình học từ từ thì sẽ hết. Quýnh lên rồi khóc đâu giải quyết được gì...
Tưởng đã hiểu và thông, đến chiều con vẫn muốn chơi chứ ko muốn đụng đến bài vở dù con nói rằng thứ 5 sẽ có eval của lịch sử và thứ 6 có eval của toán. Bài lịch sử con nhờ mẹ dò bài. Phải nói mẹ ko hài lòng vì con đọc bài ko thông suốt nhưng mẹ CHÁN vì thái độ học của con nên cũng ko muốn bắt con phải học lại, mắc công con lại bảo con học vì mẹ thì mẹ chẳng thích tí nào. Đến giờ mẹ phải dẫn CL đi bác sĩ, mẹ dẫn con xuống chơi với ông và con đem theo tập toán để xem bài kiểm tra ngày thứ 6 trước. Chiều về, mẹ ko dò bài nữa vì mẹ nghĩ để tối thứ 5 sẽ hỏi lại con. Con vẫn có thời gian chơi và xem phim với ông sau khi học xong toán đó chứ mẹ có ép con học đâu? Ngày trước con tự biết sắp xếp đâu để mẹ chỉ đạo thế này nên mẹ vừa bực vừa chán!
Ngày thứ 5, chiều về con cầm bài kiểm tra lịch sử cho mẹ ký. Như mẹ đã dự đoán và muốn cho con 1 bài học về sự tự giác. Bài kiểm tra lịch sử kết quả ko như con mong muốn. Đúng rồi, nếu con học bài tốt, học thuộc lòng, thì con sẽ làm được câu đó, còn nếu con ko học kỹ thì con sẽ thiếu ý để trả lời câu đó. Mẹ ký tên xong hỏi con nghĩ gì? Con ấp úng, mẹ giải phóng cho con đi học bài để mai còn kiểm tra. Lần này thì quá đáng, con quên tập ở trường! Nếu hôm qua mẹ ko dặn hờ con học bài cho ngày thứ 6 thì hôm nay tập đâu mà học? Ngày mai sao mà làm bài kiểm tra. Ok, mẹ bảo Luân nói cho mẹ nghe 2 bài toán ngày mai phải kiểm tra thì nội dung là gì. Con nói được 1 bài còn 1 bài thì con hòan tòan ko nhớ! Ngày trước mỗi khi cô giáo dặn bài gì để kiểm tra hay làm bài tập là con biết đem sách đó về đâu có quên đầu quên đuôi như bây giờ! Haizz... và con ko còn bài để học nên tiếp tục chơi 1 chút trước giờ đi ngủ.
Ngày thứ 6, bài tập về nhà của con là tiếng Đức. Mẹ chờ đợi Luân học 1 cách nghiêm túc chứ ko có cái kiểu vừa học vừa chơi như những ngày qua sau bao nhiêu giải thích kèm theo nước mắt của con, con gật đầu bảo hiểu. Thế mà nhìn cách con học mẹ ngứa mắt quá chừng nhưng ráng im lặng.
Ngày thứ 7 cả nhà mình ngủ nghỉ và chơi bời cả ngày đến tối còn xem "danse avec les stars" đến khuya. Vì là cuối tuần nên mẹ cho 2 đứa thức coi tivi chung với ba mẹ. Trong chương trình có cô ca sĩ do lúc tập đã ko nghiêm túc nên kết quả là cô ấy bị loại dù cô ấy có rất nhiều lợi thế so với các ngôi sao khác cùng tham gia chương trình. Ba mẹ thừa dịp nói với Luân là nếu mình ráng làm tốt thì mình sẽ có kết quả tốt còn vừa làm vừa chơi thì kết quả ko như ý là điều tất yếu.
CN, sau 3,4 ngày nói chuyện khuyên bảo con mà thấy thái độ học của con ko khá hơn, mẹ mới hỏi thực sự bây giờ con muốn gì. Bởi đã được khuyên là nên nói thật, con thẳng thắn bảo con thèm chơi quá, con thấy con chơi ko đủ. Mẹ thỏa thuận hôm nay đâu phải làm gì con có quyền chơi như con muốn. Và con chơi thật nhiệt tình. Con bày đủ thứ từ Gormiti đến triomino và rủ CL cùng chơi. Mẹ cũng muốn con relax mà hồi đó giờ mấy thứ này học xong con cũng chơi nhưng chưa bao giờ mẹ thấy con chơi hăng say như ngày hôm đó. Mẹ mệt mỏi đi nằm, bởi sau bao đối thoại con bảo con ko thích học nữa mà thích chơi. Mẹ ko phản đối chỉ muốn con hiểu hãy thu xếp thời gian thế nào để học xong rồi chơi mà khi học thì học nghiêm túc sau đó muốn chơi gì cũng được như trước giờ con vẫn làm.
Chưa bao giờ mẹ thấy Luân của mẹ như vậy. Con như 1 con người khác trong hình hài của con.
Nếu trước đây con thích đọc sách thì bây giờ con ko thích nữa, nếu trước đây con thích đến thư viện thì bây giờ con ko muốn đến nữa. Đúng rồi, ko thích đọc sách thì đến thư viện làm gì? ??
Nếu trước đây con ko thích vẽ và vẽ rất xấu thì bây giờ con lại thích ngồi hằng giờ để vẽ. Điều này ko có gì là xấu, mẹ chẳng có gì phản đối thậm chí còn ủng hộ nếu con thích. Bởi vẽ hay đọc sách cũng là 1 sự thư giản nếu mình thích.
Một tuần đi về con thay đổi từ 1 cậu bé khá trầm tỉnh con trở nên nhộn nhạo và ồn ào. Chủ nhật khi bày đồ chơi ra chơi cùng với em, con đã la hét như thể muốn giải phóng bớt năng lượng. Mẹ nhắc nhở vì mình ở chung cư ko nên làm ồn. Con trả lời rằng sao thích la quá, thấy vậy thật vui??!!! Người ta bảo "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" là rất đúng. Bởi 2 năm qua, Luân tòan chơi với Alnoire, mà Alnoire hiền lắm, 2 đứa gặp nhau ngày đầu năm học, đứng gần cho mẹ chụp hình mà chẳng đứa nào nói tiếng nào cả. Năm nay con ko học với Alnoire nữa nên con chơi với vài bạn mới cùng lớp. Những người bạn này có làm thay đổi con ko? Chắc chắn là có.
Mẹ dặn lòng mình kiên nhẫn, con đang tuổi lớn và dễ bị ảnh hưởng, cần phải phân tích cho con biết cái tốt cái xấu, cái lợi cái hại của việc ham chơi. Tối đó mẹ lại nói hết những gì mình nghĩ, những gì mẹ mong muốn và cả yêu cầu với con và quyết đinh cũng như dặn cả nhà ko đề cập đến nữa. Con hứa sẽ tập trung học như trước đây và mẹ chờ Luân thay đổi. Mẹ tin là con hiểu, có thể là ko hết những gì mẹ nói nhưng sau này khi con lớn con sẽ hiểu vì sao mà mẹ mong con học hành tử tế đến vậy!
Đây ko phải là thư mẹ viết cho con, định viết bằng tiếng Pháp vào quyển nhật ký của con mà thấy 2 buổi chiều nay ở trường về con đã làm bài rất nghiêm túc như trước đây. Nên chắc mẹ cũng nên ko nhắc lại chuyện này nữa.
Mẹ tự cho là đang có cái gì đó trong con: hình như là 1 sự nỗi loạn của tuổi dậy thì. Con đã không còn là 1 trẻ con chỉ biết được mẹ đưa đến trường hay đến những nơi mà ba mẹ hay đưa đến nữa... Mẹ có cảm giác con giống như 1 con thú bị cầm giữ lâu ngày được chủ cho nếm chút hương vị của núi rừng nên nhìn thấy 4 bức tường và song sắt của mình trở nên bé nhỏ và chật hẹp, thấy thức ăn được cung cấp hằng ngày nhạt nhẽo và thiếu hương vị của việc săn bắt, thấy việc làm trò cho những người đứng xem ngoài song sắt là 1 nghĩa vụ nặng nề... Đó là con trong những ngày qua.
Sau kỳ nghỉ 1 tuần ở vùng núi cùng thầy cô và các bạn về con dường như vẫn còn cái đà được chơi đó. Bởi thời gian biểu 1 tuần của classe verte là sáng thức dậy từ 7h đến 7h30', vệ sinh ăn sáng xong là 9h bắt tay vào khám phá hoặc lên đường leo núi, tham quan lâu đài Chiều tối về các con sinh hoạt với nhau đến 11h đêm thì đi ngủ. Nên khi trở lại sinh hoạt với cuộc sống hằng ngày, với lớp học, với bài vở con thấy chán nản, mệt mỏi và thèm được chơi như ngày nào. Khổ nổi khi thầy cô sắp xếp việc đi dã ngoại đó thì khi quay trở lại trường lịch kiểm tra cuối khóa vẫn không thay đổi. Các con phải đối diện với bài lịch sử - la guerre de cent ans và expansion de la France dài gần 4 trang A4. Khác với những lần học kiểm tra của các năm trước, lần này con học 1 cách ngật ngưỡng, ép buộc và chán nản. Mẹ nhìn cách con học mà mẹ bực mình quá, cố gắng im lặng mà cũng ko được, mẹ bảo con ngồi học đàng hoàng. Thế mà con hết chạy ra chơi với CL đến quay vào phòng ngồi xem báo, rồi liếc qua tập 1 chút, 1 chút... Mẹ nhắc, mẹ nhắc và mẹ nhắc và cuối cùng con bật khóc! Khóc thật to, thật nhiều như chưa bao giờ được khóc. Mẹ ko hiểu tại sao, đợi con bình tỉnh mẹ hỏi han và giải thích. Con bảo thấy bài nhiều quá nên con ngán. Đâu phải bài mẹ cho, bài thầy cho để làm éval mà! Ngày mai làm éval rồi, hôm nay là ngày thứ 4 nghỉ ở nhà phải học chứ! Nếu thấy mệt quá con có thể nghỉ 1 chút rồi học lại, bài dài nhưng mình học từ từ thì sẽ hết. Quýnh lên rồi khóc đâu giải quyết được gì...
Tưởng đã hiểu và thông, đến chiều con vẫn muốn chơi chứ ko muốn đụng đến bài vở dù con nói rằng thứ 5 sẽ có eval của lịch sử và thứ 6 có eval của toán. Bài lịch sử con nhờ mẹ dò bài. Phải nói mẹ ko hài lòng vì con đọc bài ko thông suốt nhưng mẹ CHÁN vì thái độ học của con nên cũng ko muốn bắt con phải học lại, mắc công con lại bảo con học vì mẹ thì mẹ chẳng thích tí nào. Đến giờ mẹ phải dẫn CL đi bác sĩ, mẹ dẫn con xuống chơi với ông và con đem theo tập toán để xem bài kiểm tra ngày thứ 6 trước. Chiều về, mẹ ko dò bài nữa vì mẹ nghĩ để tối thứ 5 sẽ hỏi lại con. Con vẫn có thời gian chơi và xem phim với ông sau khi học xong toán đó chứ mẹ có ép con học đâu? Ngày trước con tự biết sắp xếp đâu để mẹ chỉ đạo thế này nên mẹ vừa bực vừa chán!
Ngày thứ 5, chiều về con cầm bài kiểm tra lịch sử cho mẹ ký. Như mẹ đã dự đoán và muốn cho con 1 bài học về sự tự giác. Bài kiểm tra lịch sử kết quả ko như con mong muốn. Đúng rồi, nếu con học bài tốt, học thuộc lòng, thì con sẽ làm được câu đó, còn nếu con ko học kỹ thì con sẽ thiếu ý để trả lời câu đó. Mẹ ký tên xong hỏi con nghĩ gì? Con ấp úng, mẹ giải phóng cho con đi học bài để mai còn kiểm tra. Lần này thì quá đáng, con quên tập ở trường! Nếu hôm qua mẹ ko dặn hờ con học bài cho ngày thứ 6 thì hôm nay tập đâu mà học? Ngày mai sao mà làm bài kiểm tra. Ok, mẹ bảo Luân nói cho mẹ nghe 2 bài toán ngày mai phải kiểm tra thì nội dung là gì. Con nói được 1 bài còn 1 bài thì con hòan tòan ko nhớ! Ngày trước mỗi khi cô giáo dặn bài gì để kiểm tra hay làm bài tập là con biết đem sách đó về đâu có quên đầu quên đuôi như bây giờ! Haizz... và con ko còn bài để học nên tiếp tục chơi 1 chút trước giờ đi ngủ.
Ngày thứ 6, bài tập về nhà của con là tiếng Đức. Mẹ chờ đợi Luân học 1 cách nghiêm túc chứ ko có cái kiểu vừa học vừa chơi như những ngày qua sau bao nhiêu giải thích kèm theo nước mắt của con, con gật đầu bảo hiểu. Thế mà nhìn cách con học mẹ ngứa mắt quá chừng nhưng ráng im lặng.
Ngày thứ 7 cả nhà mình ngủ nghỉ và chơi bời cả ngày đến tối còn xem "danse avec les stars" đến khuya. Vì là cuối tuần nên mẹ cho 2 đứa thức coi tivi chung với ba mẹ. Trong chương trình có cô ca sĩ do lúc tập đã ko nghiêm túc nên kết quả là cô ấy bị loại dù cô ấy có rất nhiều lợi thế so với các ngôi sao khác cùng tham gia chương trình. Ba mẹ thừa dịp nói với Luân là nếu mình ráng làm tốt thì mình sẽ có kết quả tốt còn vừa làm vừa chơi thì kết quả ko như ý là điều tất yếu.
CN, sau 3,4 ngày nói chuyện khuyên bảo con mà thấy thái độ học của con ko khá hơn, mẹ mới hỏi thực sự bây giờ con muốn gì. Bởi đã được khuyên là nên nói thật, con thẳng thắn bảo con thèm chơi quá, con thấy con chơi ko đủ. Mẹ thỏa thuận hôm nay đâu phải làm gì con có quyền chơi như con muốn. Và con chơi thật nhiệt tình. Con bày đủ thứ từ Gormiti đến triomino và rủ CL cùng chơi. Mẹ cũng muốn con relax mà hồi đó giờ mấy thứ này học xong con cũng chơi nhưng chưa bao giờ mẹ thấy con chơi hăng say như ngày hôm đó. Mẹ mệt mỏi đi nằm, bởi sau bao đối thoại con bảo con ko thích học nữa mà thích chơi. Mẹ ko phản đối chỉ muốn con hiểu hãy thu xếp thời gian thế nào để học xong rồi chơi mà khi học thì học nghiêm túc sau đó muốn chơi gì cũng được như trước giờ con vẫn làm.
Chưa bao giờ mẹ thấy Luân của mẹ như vậy. Con như 1 con người khác trong hình hài của con.
Nếu trước đây con thích đọc sách thì bây giờ con ko thích nữa, nếu trước đây con thích đến thư viện thì bây giờ con ko muốn đến nữa. Đúng rồi, ko thích đọc sách thì đến thư viện làm gì? ??
Nếu trước đây con ko thích vẽ và vẽ rất xấu thì bây giờ con lại thích ngồi hằng giờ để vẽ. Điều này ko có gì là xấu, mẹ chẳng có gì phản đối thậm chí còn ủng hộ nếu con thích. Bởi vẽ hay đọc sách cũng là 1 sự thư giản nếu mình thích.
Một tuần đi về con thay đổi từ 1 cậu bé khá trầm tỉnh con trở nên nhộn nhạo và ồn ào. Chủ nhật khi bày đồ chơi ra chơi cùng với em, con đã la hét như thể muốn giải phóng bớt năng lượng. Mẹ nhắc nhở vì mình ở chung cư ko nên làm ồn. Con trả lời rằng sao thích la quá, thấy vậy thật vui??!!! Người ta bảo "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" là rất đúng. Bởi 2 năm qua, Luân tòan chơi với Alnoire, mà Alnoire hiền lắm, 2 đứa gặp nhau ngày đầu năm học, đứng gần cho mẹ chụp hình mà chẳng đứa nào nói tiếng nào cả. Năm nay con ko học với Alnoire nữa nên con chơi với vài bạn mới cùng lớp. Những người bạn này có làm thay đổi con ko? Chắc chắn là có.
Mẹ dặn lòng mình kiên nhẫn, con đang tuổi lớn và dễ bị ảnh hưởng, cần phải phân tích cho con biết cái tốt cái xấu, cái lợi cái hại của việc ham chơi. Tối đó mẹ lại nói hết những gì mình nghĩ, những gì mẹ mong muốn và cả yêu cầu với con và quyết đinh cũng như dặn cả nhà ko đề cập đến nữa. Con hứa sẽ tập trung học như trước đây và mẹ chờ Luân thay đổi. Mẹ tin là con hiểu, có thể là ko hết những gì mẹ nói nhưng sau này khi con lớn con sẽ hiểu vì sao mà mẹ mong con học hành tử tế đến vậy!
Đây ko phải là thư mẹ viết cho con, định viết bằng tiếng Pháp vào quyển nhật ký của con mà thấy 2 buổi chiều nay ở trường về con đã làm bài rất nghiêm túc như trước đây. Nên chắc mẹ cũng nên ko nhắc lại chuyện này nữa.