dimanche 3 octobre 2010

Chuyện của Tý


Các con gọi Tý bằng anh không những vì anh Tý lớn tuổi hơn mà vì anh Tý là con của cậu K. (anh trai kế của mẹ). Ngày mẹ rời VN, Tý được chừng 1 tháng. Nhiều lúc nhìn hình Tý trong album, CL cứ hỏi có phải anh Luân ko? Ko, mẹ ẳm anh Tý đó!

Là con một trong gia đình. Cả ba mẹ Tý đều bận công việc hoặc kinh doanh nên Tý từ nhỏ đã được bà ngoại chăm sóc. Ba mẹ Tý nhờ có bà nên vẫn đi tối về khuya như thời chưa có Tý. Mẹ Tý mắc 1 căn bệnh mà y học thế giới vẫn chưa tìm ra phương pháp chữa trị thích hợp. Thỉnh thoảng khi nghỉ học Tý được gởi sang bà nội 1 ngày vì ba mẹ Tý không thể nghỉ làm.

Ngày gia đình mình về VN lần đầu, mẹ Tý chở Tý đem qua cho Luân 1 thùng lego chẳng có cái nào nguyên vẹn. Luân ngồi tỉ mỉ ráp xem cái nào vừa với cái nào. Bà Hoa thấy thương định mua đồ chơi mới cho Luân nhưng mẹ bảo đừng vì Luân về Vn có 3 tuần và mẹ có đem 1 ít puzzle mà Luân hay chơi về. Hôm gặp Tý đầu tiên, mẹ bảo Luân lấy cái áo thun mẹ mua cho Tý đem ra tặng. Tý phủ phàng bảo "anh không thích áo này, hình phim hoạt hình này anh hết thích rồi". Mẹ hơi ngỡ ngàng nhưng cũng không chấp. Trong khi mẹ Tý thì hơi sượng bắt Tý mặc áo và cảm ơn còn Tý thì vùng vằn không thích. Cái ngỡ ngàng của mẹ là một sự so sánh về thái độ nhận quà tặng. Luân lúc đó chưa đầy 3 tuổi mà ai tặng cái gì không thích cũng ko bày tỏ thái độ trước mặt người khác chỉ là sau này con có dùng nhiều hay không thôi. Nếu thấy con cứ lấy ra dùng nhiều thì biết con thích còn ít dùng hoặc không đụng đến thì biết con không quan tâm. Rồi cả nhà mình đi ăn, Tý huyên thuyên với chú phục vụ bàn bằng những câu hỏi cắc cớ kiểu như "quán của chú sao ko có thịt sư tử? chú nói người ta đem thịt sư tử về bán đi hén!"... Mẹ gặp Tý được chừng vài lần cảm giác Tý lanh lợi nhưng không được lễ phép lắm.

Khi CL được 2 tuổi, gia đình mình lại về thăm ngoại. Lần này Tý lớn hơn và lanh hơn nhiều. Đi taxi Tý muốn được ngồi đằng trước trong khi chỗ đằng trước thì bà ngoại thường ngồi. Chìu cháu nội nên Tý ngồi trong lòng bà dù Tý đã lớn tồ! Cũng may luật giao thông Vn ko quá nghiêm ngặt chứ ở nước ngòai thì ko có chuyện ngồi cặp đằng trước như vậy. Nhưng không sao, chú tài xế bảo được là được. Về đến gần nhà, mọi người chỉ chú tài xế nhà để tấp vào thì Tý bảo "chú thấy nhà nào có con chó đang đứng thì là nhà con". Mọi người dáo dát tìm con chó vì cũng là đêm và ai cũng hỏi "con chó đâu?" Tý thản nhiên bảo "con chó là bố con đó!" bà nội Tý ngồi trên xe giận tím mặt la "sao con dám gọi bố là chó?". Rồi mọi người xuống xe để chuyện của Tý trôi đi vì có mẹ Tý ngồi đó không nói gì và chỉ được bà nội Tý gợi lại cho ba Tý nghe để biết đường mà dạy Tý. Có lẽ là ba Tý rất giận nên đùng đùng kêu Tý đi về.

Đi chơi với Tý được vài lần, lần nào Tý cũng muốn được chơi trội. Làm thủ lĩnh, để tay lên đầu Luân làm bệ súng mà bắn... nhưng trò chơi trẻ con mẹ ko can thiệp khi thấy Luân vẫn hòa đồng và ko có ý gì khó chịu.

Vài hôm sau mẹ gặp cậu để uống cafe. Mẹ khuyên cậu nên dành thời gian để lo cho Tý vì mẹ thấy Tý hơi quá đà. Cậu bảo Tý vẫn học trường điểm chỉ có những phát biểu của Tý hơi trẻ con thôi, mà trẻ con thì tất nhiên không biết cái nào đúng cái nào sai. Mẹ ngồi nhẩm Tý lúc đó cũng 8 tuổi chẳng lẽ không biết đúng sai khi gọi bố là chó? Rồi cậu bảo ngày xưa tụi mình cũng vậy, đâu có ai dạy đâu, cũng tự lớn và tự biết đường nào đúng để đi. Xã hội sẽ tôi luyện con người. Khía cạnh này thì mẹ thấy đúng nhưng xã hội thời đó ko như bây giờ, con nít tự biết cái nếp của mình còn bây giờ cha mẹ cưng chiều nên trẻ con có phần cởi mở hơn. Nói tới đây thì di động của cậu reo dù mẹ và cậu vừa kêu được 2 ly nước và cậu bảo phải về họp. Thế là dở dang cuộc nói chuyện và cũng ko thể nói hơn được nữa. Con ai người ấy có trách nhiệm vậy? Mẹ ko sống ở xã hội đó, mẹ không muốn can thiệp quá sâu vào gia đình của cậu.

Bẳng một thời gian, tháng này bà dì về Vn chơi nên ngoại gửi ít quà cho 2 đứa. Ngoại thấy Tý chơi con vụ hay quá nên muốn mua thêm cho Luân và CL mỗi đứa 1 cái. Ngoại nhờ cậu sẳn đưa Tý đi học thì mua dùm. Về nhà, Tý phone cho ngoại của tụi con bảo ngoại nói với ba Tý chừng nào mua xong thì đưa cho Tý để Tý ráp vì con vụ này khó ráp lắm sợ Luân và CL ko biết làm. Ngoại tin nên nói y như vậy với cậu. Đến ngày ngoại sang lấy con vụ thì nhận được 2 con vụ tanh bành... dù được đựng trong chiếc hộp mới. Đau lòng ngoại khóc và đem đến 1 trường học gần nhà để hỏi 1 cô bán con vụ. Cô bảo con vụ này đã bị tháo ko xài được đâu và bảo ngoại mua 2 con vụ mới giá 70K/con. Thương cháu cả nội lẫn ngoại.... Ngoại hỏi mẹ phải làm sao? Nếu ngoại nói cho cậu biết thì Tý sẽ giận ngoại và sẽ nhừ đòn còn nếu không thì Tý sẽ trở thành 1 người như thế nào???? Và ngoại bỏ ăn, bệnh...

Thương lắm Má ơi!!!! Con cũng ko biết làm sao cả... Vì ai mà Tý thế này?


shqg wrote on Nov 3, '10
Thì đó, cuộc sống ở Vn là vậy, cha mẹ bon chen kiếm tiền rồi quên béng giáo dục con, cứ nghĩ có nhiều tiền thì con sẽ sướng và cứ thế mà con trở nên hư hỏng lúc nào k biết, lúc biết rồi thì...có hối cũng k còn kịp nữa. Ngày xưa bọn mình thiếu thốn đủ thứ, dù k được dạy dỗ nhiều nhưng k được nuông chiều nhiều nên mình biết cách sống, còn bây giờ thì tụi nhỏ tưởng chừng đầy đủ nhưng lại thiếu hụt nhiều thứ
laluli wrote on Nov 3, '10
shqg said
đúng vậy đó chị N 
thấy chán lắm mày ạ!
shqg wrote on Nov 2, '10
tinhtri said
Em kể chuyện Tý chị thấy là tình trạng chung hiện nay đó. Cá nhân và xã hội ảnh hưởng lên nhau mà. Thời buổi này rất khó dạy con, người có ý thức càng thấy khó trăm lần, giống như có nội công ngoại kích vậy. 
đúng vậy đó chị N
laluli wrote on Nov 2, '10
tinhtri said
Em có định về VN năm nay không? 
dạ, năm nay em ko về chị ơi, chắc cũng đến 2012 mới đủ tiền chị à.

Bữa giờ nói chuyện em ko dám nhắc tới chuyện này vì sợ Má em khóc. Ở Vn thì Tý là cháu đích tôn nhưng Tý sống với bên ngoại nhiều hơn.
laluli wrote on Nov 2, '10
tinhtri said
Em kể chuyện Tý chị thấy là tình trạng chung hiện nay đó. Cá nhân và xã hội ảnh hưởng lên nhau mà. Thời buổi này rất khó dạy con, người có ý thức càng thấy khó trăm lần, giống như có nội công ngoại kích vậy. 
lần đầu em về Vn em đã thấy lạ vì thấy con nít nói chẳng sợ ai cả cứ tự do phát biểu, người lớn cười. Rồi gặp cháu em thì em càng thấy rõ hơn
tinhtri wrote on Nov 2, '10
laluli said
dạ đau lòng quá chị à, từ hôm bữa giờ em cứ thấy nghèn nghẹn 
Lo nhất Ngoại buồn, bệnh chứ đúng là con ai nấy dạy thôi. Chị thấy bây giờ đã là khó dạy lại rồi đó vì đã quen nếp. Tự nhiên thấy nhớ khuôn mặt sáng, hiền của Luân quá. Em có định về VN năm nay không?
laluli wrote on Nov 2, '10
tinhtri said
Vì ai thì đã rõ. Đau lòng nhất là mình thấy người thân chệch đường mà không nói được em ạ. Chị hiểu cảm giác này lắm. 
dạ đau lòng quá chị à, từ hôm bữa giờ em cứ thấy nghèn nghẹn
tinhtri wrote on Nov 2, '10
Em kể chuyện Tý chị thấy là tình trạng chung hiện nay đó. Cá nhân và xã hội ảnh hưởng lên nhau mà. Thời buổi này rất khó dạy con, người có ý thức càng thấy khó trăm lần, giống như có nội công ngoại kích vậy.
tinhtri wrote on Nov 2, '10
Vì ai thì đã rõ. Đau lòng nhất là mình thấy người thân chệch đường mà không nói được em ạ. Chị hiểu cảm giác này lắm.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire