vendredi 18 avril 2008

Kỷ niệm như ngôi đền

Buổi sáng - một ngày không nắng và yahoo thường chập chen thế mà tôi bị choáng ngợp bởi kỷ niệm khi vào thăm blog Giao. Kỷ niệm cái thời sinh viên luật với đầy đủ buồn vui chợt ùa về như vừa được giải phóng khỏi 1 cánh cửa nào đó làm tôi chao đảo...

Kỷ niệm là tháng ba về của Dương, kỷ niệm cũng là những điều mà bấy lâu nay tôi chôn dấu thỉnh thoảng lấy ra kể 1 chút với chồng như "của để dành" thời con gái ...

Đôi khi tôi cũng nghĩ người ta thường ca ngợi cái thời sinh viên cũng đúng thôi. Vì thoát khỏi những ràng buộc trong khuôn khổ trường phổ thông, sinh viên trưởng thành và hình thành nhân cách một cách rõ ràng hơn. Cái thời sinh viên ấy ấy bên cạnh những lo toan do thi cử phần còn lại con người ta được sống đúng nghĩa là thời tuổi trẻ. Thoát ly, nhiệt huyết và năng động.

Kỷ niệm của thời sinh viên của "dân" ngoại trú gắn với Bình Triệu không nhiều bằng "dân" ký túc xá nhưng cũng không phải là không đủ đong đầy. Bởi có những ngày học 2 ca, dân ngoại trú lang thang từ hội trường này sang hội trường khác để nghỉ trưa thầm ghen tị sao mà tụi ký túc xá sướng thế, có chỗ nghỉ ngơi trong khi tụi mình ngủ bụi trong quán cafe hay nằm dài trên các băng ghế của lớp học.

Kỷ niệm là những hôm trời mưa nếu ngồi ở hội trường A nước có thể ngập đến mắc cá chân hoặc ngồi ở hội trường B thì tiếng mưa rơi ồn đến nỗi có thể không nghe được gì.
Kỷ niệm về thời sinh viên của tôi gắn liền phần nhiều với Hà, Dương, Hạnh. Cứ tưởng chẳng có gì bền vững hơn thế nhưng rồi cũng có những đáng tiếc xảy ra sau này. Chúng tôi mất dần liên lạc với Hạnh nhưng tôi vẫn không thể nào quên những buổi trưa chói nắng Hà, Hạnh và tôi trên 2 chiếc chaly bé tí ti nhưng nhờ nó mà chúng tôi đỡ vất vả hơn những ngày đầu rất nhiều khi nhìn thấy dốc cầu Bình Triệu ở xa xa.

Cuộc đời không ai biết trước được gì cả. Khóa của tôi bây giờ nghe nói thành công lắm, có người làm luật sư, có người thẩm phán, có người đổi nghề và cũng có người quay trở về điểm xuất phát như tôi bây giờ đây với tấm bằng cử nhân luật trên tay mà không biết làm gì cho ra trò. Sống nơi đất khách quê người tôi hiểu hơn ai hết cảm giác buồn lay lất khi có ai đó nhắc về kỷ niệm một thời sinh viên. Tôi chắc không ở trong tâm trạng của 1 người đang ở Việt nam để khi nghe về kỷ niệm thì có thể thêm thắt chi tiết để cho người bên cạnh có thể hình dung được rõ hơn. Mà tôi ở trong tâm trạng 1 người xa xứ, nỗi nhớ nhà, nhớ bạn, nhớ về 1 thời tuổi trẻ như 1 thứ gì đó được ẩn sâu trong huyết quản mà bao năm nay tôi huyễn hoặc lãng quên để nó yên ắng và tôi cho rằng như thế là thực tế để tôi có được bình an...

...Kỷ niệm cũng là những hôm ẳm Luân lang thang ngoài hồ vắng với niềm cô đơn không biết nói cùng ai bởi tôi không muốn anh hay gia đình chồng biết được sự trống vắng này nên khi về đến nhà tôi vẫn tươi cười. Tôi thèm được sự trìu mến ẳm bồng nâng niu các con của tôi từ những người thân yêu ruột thịt của tôi biết dường nào vì chính tôi là người lớn lên trong vòng tay của ngoại nên trong những ngày khó khăn đó gia đình bên nội đối với tôi dường như không có ý nghĩa gì nhiều. Kỷ niệm đó buồn và đầy nước mắt.

...Kỷ niệm cũng là tiếng anh thì thầm sau 1 thời gian dài khi thấy tôi vật vã vì nhớ nhà "anh yêu em nên muốn em giữ em riêng cho anh suốt đời nhưng chính điều đó đã làm em đau khổ khi phải chia tay với tất cả". Có lẽ lời nói này đã đánh gục tôi và tôi nghiệm ra anh là người chấp nhận tôi nhiều nhất. Bởi bên anh tôi bình dị, đơn giản không cầu kỳ màu mẽ hay vòng vo để đạt được mục đích. Có lẽ bên anh tôi là mình nhất nhưng để cảm nhận được điều đó tôi nghĩ mình đã trải nghiệm qua nhiều giông tố nhưng điều may mắn là tôi đã cùng anh nắm vững tay chèo. Và kỷ niệm đó là 1 sự giải thoát.

Giờ đây qua bao năm tôi có anh và 2 con. Báu vật lớn nhất đời tôi. Tôi không ví con tôi như kim cương hay vàng ròng mà là máu thịt chảy trong thân xác tôi. Thầm cảm ơn anh đã chia sẻ việc chăm sóc các con với tôi từng ngày. Với anh tôi không có những ngày chờ cơm khi anh đi nhậu về khuya, với anh tôi và con là tất cả. Hình như tôi đã đọc được câu này ở đâu đó "đối với cả thế giới này em chỉ là một ai đó nhưng đối với một ai đó em là cả thế giới này". Và có lẽ đối với tôi như thế đã là quá đủ.

...Hôm nay đọc tin tức nghe rằng dịch tả đang hoành hành trở lại. Tôi thấy nao lòng khi nghĩ đến ngày về Vn. Liệu các con của tôi có tránh được bệnh không? NGhe Má kể chuyện kẹt xe, làm đường... tôi thấy lòng mình như chùn lại. Làm sao đây khi mọi việc về Vn không thể quay đầu lại nữa rồi. Thân tôi và chồng thì không lo, các con thế nào khi chúng còn quá nhỏ? Thế nên hôm nay tôi đóng gói lại những kỷ niệm, cột chặt lại nỗi buồn để lòng bình an và thanh thản cho những dự đinh sắp tới nên xin hẹn gặp lại nhau giữa Saigon. Tôi không còn là 1 người phụ nữ của xã hội nữa nhưng nhờ vậy tôi chuyên chính thuộc về chồng và con tôi hơn. Nhờ đó tôi tự tay chăm sóc và chứng kiến được sự lớn lên của con tôi từng ngày...

laluli wrote on Apr 25, '08
cảm ơn em đã ghé thăm blog chị nhé. Chị mới chuyển bài từ yahoo qua nên còn lọng cọng quá, đang mày mò thử bên này xem sao.

Đúng là cuộc sống luôn có lúc lên lúc xuống em nhỉ? Bây giờ chị đã thấy thỏai mái hơn rất nhiều khi nghĩ về điều đó
cachua1011 wrote on Apr 25, '08
Em không sao cầm được nước mắt khi đọc những dòng chị viết, em nghĩ cuộc sống không ai không có những nốt trầm.Quan trọng Chị còn có được Anh và 2báu vật....Cố lên Chị nhé!

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire