vendredi 18 mars 2011

Chuyện linh tinh CL tập 4


Mắt kiếng và răng:
Nhà mình ai cũng đeo mắt kiếng trừ CL. Em ấm ức lắm dù mẹ giải thích rằng bệnh về mắt thì mới đeo. Ừ, ko đeo thì em bắt chước vậy.
Tối nào trước khi đi ngủ, Luân cũng tháo mắt kiếng để trên bàn để sáng dậy đeo. Em cũng bắt chước. Em giả bộ tháo mắt kiếng để trên bàn. Hôm qua, mẹ thấy sau khi tháo mắt kiếng xong em móc cái gì trong miệng ra để trên bàn. Mẹ tưởng em đánh răng ko sạch bị dính thức ăn trong khi đánh răng xong em đã chạy lại cho mẹ kiểm tra rồi.
Mẹ: CL dính thức ăn vô răng hả con?
CL: Ko, CL tháo răng ra để vô cái hộp giống như ông nội.
Ui trời, mẹ cười muốn chảy nước mắt...
Bụng bự: (Chuyện này ghi ở note, giờ viết lại đây sau này kể em nghe.)
Dạo này em thích vẽ bonhomme tức là hình mấy thằng người rồi vẽ tóc chấm mắt, chấm mũi. Vẽ xong trên cái cây dài sọc ở thân, em vẽ cái vòng tròn. Mẹ hỏi em vẽ ai? Em nói "vẽ maman, vẽ bụng maman bự 1 chút vì maman ăn nhiều lắm. Vẽ thêm cái miệng của maman sệ xuống vì maman tập lắc vòng không nỗi..." 
Răng dài:  CL tự đánh răng rất sạch, nhưng em vẫn có thói quen nhe răng cho mẹ kiểm tra mỗi khi đánh răng xong. Cứ mỗi lần như vậy, em đều bảo mẹ phải nói "Ừ, sạch rồi, maman nói lớn lên nhe". Rồi em bắt mẹ nhe răng cho em kiểm tra. Kiểm xong em bảo "mẹ có mấy cái răng dài. CL cũng có răng dài." Chẳng biết từ đâu mà em bảo răng dài mới đẹp sao răng CL nhỏ xíu rồi ko biết lớn lên có dài ko? có cần đi bác sĩ khám ko? Mỗi ngày trả lời những câu hỏi trên trời dưới đất của CL mẹ cũng muốn sặc vì cười... Sao vậy trời???
Chuyện trong nhà ngoài ngõ: Hồi đó, Luân đi học nhà có chuyện gì Luân vô lớp ko có kể lại nhất là những chuyện Luân bị la hay thế nào đó. Cách đây 1 tháng, CL bị ba la 1 chuyện gì đó mẹ quên rồi và thời gian đó mẹ đang đọc cho em nghe truyện Tchoupi. Trong câu chuyện đó Tchoupi và papa giận nhau do Tchoupi ko kiên nhẫn  đợi papa sửa xe và cãi lại papa nên Tchoupi nói "papa, tu es méchant". (Tiếng Việt là Ba dữ quá!)Câu chuyện tiếp theo thì ko quan trọng nhưng CL dùng câu này để chọc papa hoặc biểu hiện những khi không hài lòng. Ba mẹ giải thích cho em tưởng là ok rồi thế mà vào lớp em nói với cô giáo và vài đứa bạn thân là "Mon papa, il est méchant". May mà cô giáo kể lại cho mẹ nghe nên được dịp mẹ giải thích với cô và em chứ ko chắc papa cũng bị nhà trường hay police gọi lên họp rồi. 
Cầu nguyện: Tối nào sau khi kể chuyện xong thì 3 mẹ con cũng cầu nguyện. Đầu tiên là cầu cho mẹ chữa được bệnh polyarthrite rồi đến cầu cho ông nội khỏe mạnh, cho bà ngoại hết đau chân... đôi khi linh tinh những chuyện khác như cho 2 anh em thương nhau, cho CL đi học vui vẻ, ko khóc, cho 2 đứa học giỏi và đợt vừa rồi thì cầu bình an cho nước Nhật.
Dạo đó CL đi học đang vui vẻ tự nhiên đến lớp là khóc. Mẹ bực mình ghê, tìm hiểu từ từ thì biết chẳng qua là em đi học vui quá, em ham chơi quá, cô kêu vào xếp hàng mà em và các bạn khác còn chạy chơi cầu tuột. Thế là cô la cả đám. Mà hễ ngày hôm trước cô la, cô phạt thì ngày hôm sau em đến lớp nước mắt ròng ròng. Lúc đầu, cô và ba mẹ đều rất ngạc nhiên vì sao con khóc. Chẳng ai hiểu gì cả? Ai đời đi học gần hết năm thứ 2 rồi mà khóc là sao? Nhưng dạo đó sức khỏe mẹ yếu và mẹ bận với nhiều việc quá nên mẹ ráng dặn lòng cho qua và bây giờ thì con đi học vui vẻ trở lại. Con phức tạp thật.
Trở lại chuyện cầu nguyện chứ ko dẫn mọi người đi xa quá, hôm đó, sau khi nghe Luân nói mong sao CL đi học vui vẻ ko khóc mà vì CL cầu nguyện lớn quá nên Luân phải lập lại câu của Luân 2 lần. Không ngại ngần vì đang cầu nguyện, em trợn mắt "anh Luân ko được nói CL đi học ko khóc, anh Luân nói 1 lần CL nghe rồi". Ôi, con gái ơi, bản tính con dữ ko ai dạy cả. Mẹ đâu có đến nỗi nào???

lundi 7 mars 2011

Những ngày ở bệnh viện


Ở Pháp, bác sĩ theo dõi sức khỏe của bệnh nhân chặt chẽ vì không phải mình thấy mệt, thấy không khỏe mình có thể chạy đến bệnh viện xin bác sĩ cho nhập viện để khám ra bệnh hoặc vô nước biển. Chỉ những bệnh nhân nào thực sự cần thiết thì bác sĩ mới viết giấy yêu cầu nhập viện.

Hồi 3 tháng trước, ba chồng mình bị té cầu thang, đưa ông vào viện làm các xét nghiệm thấy không có vấn đề gì bác sĩ cho về nhà dưỡng. Sau đó, thấy ông quá yếu nhà chồng mình hỏi ý kiến bác sĩ gia đình có cần đưa ông vào bệnh viện không, ông đến khám và bảo đưa đi làm các xét nghiệm xem kết quả thế nào rồi tính tiếp chứ cũng ko yêu cầu nhập viện. Thế nên khi nghe tin mình phải vào bệnh viện theo yêu cầu của bác sĩ, cả nhà mình ai cũng sợ.

Như mình đã giải thích, mình vào viện vì sắt và hồng cầu trong cơ thể mình xuống thấp quá. Mình nằm tại khoa Rhumatologie (tiếng Việt chắc là khoa xương khớp). Khoa này toàn người phải chống gậy đi hoặc bằng xe lăn, chủ yếu là người già chỉ có mình dưới 40 tuổi, đi lại bình thường. Ai gặp mình cũng hỏi "bà cũng bệnh nữa sao? nằm ở khoa này hả?".

Mình nằm chung phòng với 1 bà 70 tuổi. Bà đi không nổi do đầu gối sưng to. Khicần đi toilette hoặc cần phải ngồi dậy bà phải gọi y tá. Mỗi lần thấy y tá vào phòng với nụ cười trên môi là mình nhớ đến chị Ái. Nghề y tá ở Mỹ mình ko rõ chứ ở bệnh viện mình ở thì y tá làm đủ thứ hết từ chăm sóc bệnh nhân đến thay drap giường và lau chùi giường bệnh mỗi khi bệnh nhân xuất viện. Chính vì đau như vậy cộng thêm bệnh suyển nên tối bà thường không ngủ được. Y tá chạy ra chạy vô phòng mình hằng đêm 2,3 lần nên mình cũng ngủ chẳng ngon lành gì. Gần sáng nào cũng có 1 y tá đến hỏi tên, ngày sinh và lấy máu đem thử. Mình thử đủ thứ để xem nguyên nhân vì sao mà mất máu như thử phân, nước tiểu xem thử mình có bị chảy máu ở trong hay không? Chụp hình phổi, đo điện tâm đồ xem thử bệnh có bị ảnh hưởng đến các cơ quan đó chưa? Và cuối cùng là lấy tủy để làm tiếp những xét nghiệm khác.

Mình cũng ko hiểu tại sao sức khỏe mình tệ đến vậy? Mà thời gian qua phải phục mình vì cái đầu của mình nó nghe lời mình quá. Nhiều lúc mình mệt quá mà mình không tin là mình có thể mệt như vậy nên mình ráng tập thể dục, ráng làm thêm cái này cái kia để quên đi cái mệt, hoặc uống 1 ly cafe ngọt ngọt để có sức làm tiếp. 2 tháng qua mình không làm trợ giảng mà làm giáo viên thay thế vì vậy có những tuần giáo viên nghỉ dạy mình đứng lớp cả tuần. Phải soạn bài cho lớp và cho học sinh mình đang dạy kèm ở 1 lớp khác từ trước nên mình rất đuối. Công việc không bỏ được cho đến hôm mình vào bệnh viện mình mới nói với hiệu trưởng và bắt đầu đợt học tới mình chỉ đứng lớp dạy kèm thôi chứ không còn làm giáo viên thay thế nữa nếu giáo viên lớp nào vắng mặt thì sẽ cho lớp đó nghỉ.

Tuần rồi mình nằm viện may mà trong đợt tụi nhỏ mình nghỉ đông nên ngày nào 2 đứa cũng cùng chồng vào thăm mình cả nhờ vậy mà đỡ buồn nhưng sợ nhất là cái cảnh mình đứng ngay cửa bệnh viện nhìn 3 cái dánh to nhỏ khác nhau khuất dần với những cái vẫy tay... lúc đó chỉ mong được ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Dù mình luôn biết rằng sức khỏe là cái quý nhất nhưng có những lúc sức khỏe gần như xuống đến tồi tệ nhưng nếu còn minh mẫn, còn niềm tin hãy tin tưởng rằng với sự phát triển của y học và những bác sĩ tận tâm thì mình sẽ khỏe lại và mình mong ngày đó đến thật gần.

vendredi 4 mars 2011

Vì sao phải nằm viện


Những ngày ở bệnh viện là những ngày dài và cô đơn nhưng rồi cũng qua. Về nhà, không khí lạnh hơn ở bệnh viện. Do không có mình, 3 cha con qua nhà bà ăn cơm và chạy vào viện thăm mình, chỉ về nhà ngủ buổi tối thôi nên nhà mùa đông thiếu hơi người nghe có vẻ lạnh hơn bình thường.

Vì sao mình nhập viện? Là 1 câu hỏi mà chỉ khi nằm viện mình mới hiểu được lý do. Điều đó chứng tỏ sức khỏe mình đã đến hồi báo động. Hôm thứ 6 tuần trước sau khi nhận được kết quả thử máu của mình, bác sĩ điều trị bệnh polyarthrite của mình đã gọi đến nhà, yêu cầu mình nhập viện ngay để làm 1 số xét nghiệm, có thể truyền thuốc nếu cần. Lúc đó cũng gần 5 giờ chiều rồi nên chồng mình hỏi có thể hoãn lại không thì ông bảo vậy thu xếp rồi thứ 2 vào. Cuối tuần đó, vợ chồng mình tranh thủ dẫn CL đi mua đồ hóa trang và dẫn 2 đứa đi xem phim như đã hứa từ tuần trước. Xong đâu đó thứ 2 mình vào bệnh viện.

Vào đến nơi, bác sĩ trưởng khoa là người điều trị cái tay cho mình chạy đến bảo thu xếp đồ rồi nằm xuống ông khám. Y tá chạy đến lấy máu, đo tension... Lúc này ông mới bảo rằng lượng sắt và hồng cầu cũng như các yếu tố tạo nên hồng cầu như hématocrite trong người mình đang ở mức độ báo động dưới mức trung bình cho phép, vì vậy mà mình cần phải nhập viện để tìm hiểu tại sao mà lượng sắt và hồng cầu của mình giảm đáng kể. Rồi ông hỏi bộ bà ko biết tầm quan trọng của sắt sao? Đúng là mình chỉ biết sơ sơ hồi còn học cấp 3, bây giờ mà kêu nói tiếng Pháp về tầm quan trọng của sắt trong cơ thể thì mình lúa luôn nên mình bảo tui ko biết rõ lắm. Thế là ông giải thích rằng qua xét nghiệm thì thấy kháng thể gây bệnh polyarthrite của mình tăng mạnh so với lần khám đầu tức là từ 300 bác sĩ gia đình đã cảnh báo thì kết quả xét nghiệm mới nhất là 3200 unit tức là gấp 3000 lần cho phép ở tuổi của mình. Ông không biết có phải do kháng thể này đã hủy hoại các hồng cầu của mình hay không? hoặc là biểu hiện này chứng tỏ bà đang bị một căn bệnh khác mà cần phải nằm đây để có thể có những xét nghiệm và điều trị trực tiếp. Và đây là kết quả thử máu mà bác sĩ lo ngại. Mẹ bé Liv, em Quỳnh, mẹ Cỏ, chị Ái và bạn nào biết về y khoa chỉ rõ cho mình thêm nhe, mình thấy lab làm dấu thì mình biết là ko tốt thôi chứ ko rành lắm.

Hémoglobine: 8,1 g/dl (reference : 12-16)
Hématocrite: 25,5 % (reference : 37-47)
V.G.M: 53,2 µ3 (reference: 81-97)
T.G.M.H: 17 pg (reference: 27-32)

Và vitesse de sédimentation hình như là mức độ đông máu trong 1h đầu tiên thì của mình là 36 trong khi reference là 4-10.

Kết quả của bệnh về gan như siêu vi C, siêu vi B ko có thì ko phải lo.

Vậy là mình bệnh gì ngoài căn bệnh polyarthrite? Chưa biết nữa... đơi kết quả xét nghiệm tuần sau mới biết được.

Rảnh mình viết về những ngày nằm viện.